Mục lục
Tuyệt Thế Dược Thần - Diệp Viễn (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Ha ha ha…”

Sau một hồi yên tĩnh như chết lặng, trong đại quân tuôn ra một hồi âÂm thanh cười điên cuồng, chấn động khắp nơi.

Một Chân Thần tầng ba, nói muốn một mình diệt đại quân mấy vạn người, đây thực sự là trò cười mà.

“Tiểu tử, đứng nói những thành chủ Chân Thần tầng chín như chúng ta, cho dù là những Chân Thần tầng tám kia, một tay cũng có thể bóp chết ngươi! Ngươi lại nói khoác mà không biết ngượng, muốn một mình diệt hết tất cả mọi người chúng ta?” Một thành chủ Chân Thần tầng chín phình bụng cười to nói.

“Tiểu tử, chúng ta ở nơi này nhìn xem, một lát nữa ngươi toàn diệt chúng ta như thế nào!”

“Chúng ta sợ quá mà! Ngươi nhìn ta một cái, ta sợ đến chân đều run lẩy bẩy rồi!”

“Ha ha ha…”

Lại mà một hồi cười vang.

Tất cả mọi người mang vẻ mặt nghiền ngẫm nhìn về phía Diệp Viễn, giống như đang nhìn một kẻ ngu.

Trước khi tới đây, tất cả mọi người còn cho rằng Diệp Viễn là người kinh tài tuyệt diễm gì, không ngờ được lại là dạng ngu xuẩn này.

Điều này khiến vốn dĩ không khí có chút khẩn trương, đột nhiên trở nên nhẹ nhõm hơn rất nhiều.

Dù sao trước khi chết, tiểu tử này nói với bọn họ không ít chuyện cười.

Có điều, cũng có người không cười.

Trong đại quân, sắc mặt Dư Văn Phong vô cùng khó coi.

Hắn cũng không ngờ được, Diệp Viễn lại một thân một mình đối mặt toàn bộ đại quân.

Mặc dù hắn cũng hiểu được lời nói của Diệp Viễn rất buồn cười, nhưng mà sự hiểu biết của hắn đối với Diệp Viễn sâu hơn so với người khác rất nhiều.

Một người có thể nói ra lời như vậy, nếu không phải kẻ ngốc thì hắn thật sự có chỗ dựa.

Dư Văn Phong biết rõ, lần trước khi Diệp Viễn tiêu diệt phân đà Tử Hồn Môn là tính trước làm sau, thận trọng, cuối cùng ngay cả con muỗi cũng không thoát được ra ngoài.

Dạng người này, sao có thể là kẻ ngốc?

Vậy thì đã nói rõ, Diệp Viễn có con bài chưa lật!

Nhưng mà hắn suy nghĩ nát óc cũng không nghĩ ra được, rốt cuộc con bài chưa lật của Diệp Viễn là cái gì.

Diệp Viễn hơi thở dài nói: “Xem ra, ta có khuyên cái gì cũng là vô dụng. Vốn ta không muốn tạo nhiều sát nghiệp, nhưng mà nếu các ngươi đã tự tìm chết, vậy thì không trách ta được.”

Một Chân Thần tầng chín dùng ánh mắt như đang nhìn một kẻ ngốc nhìn về phía Diệp Viễn, nói: “Thật không biết Lữ Ngạn đại nhân kinh động đến chúng ta như vậy làm cái gì, tên ngu xuẩn như ngươi, tùy tiện phái mấy cường giả đến là giết được rồi. Tiểu tử, bốn thành chủ tiễn ngươi lên đường, bớt để ngươi ở chỗ này mất mặt.”

Dứt lời, người kia phóng ra uy năng khủng bố, nghiền ép về phía Diệp Viễn.

Mà lúc này, thân hình Diệp Viễn cũng trở nên mơ hồ.

Oanh!

Một chiêu này, trực tiếp đánh vào hư không.

Con ngươi cường giả kia co rụt lại, kinh hô: “Không Gian Na Di! Thảo nào tiểu tử này lại cuồng ngạo như thế, nhưng mà… đây chính là chỗ dựa của ngươi sao? Mọi người cùng nhau xông lên, san bằng hoàng thành Thiên Ưng!”

Ùng ùng!

Thanh thế cuồn cuộn, đại quân Ngũ Tiêu lao về phía hoàng thành Thiên Ưng, kinh thiên động địa.

Nhưng mà đúng vào lúc này, bầu trời đột nhiên rơi xuống mưa phùn liên miên.

“Ấy, sao đột nhiên trời lại mưa vậy?”

“Mưa này, thật là cổ quái, tại sao lại màu xanh?

“Thơm quá… mưa này lại có mùi vị rượu!”


Vốn dĩ tinh không vạn lí, lúc này lại đột nhiên mưa phùn, hơn nữa mưa này khác với mưa bình thường, là một mảnh xanh mượt, còn có mùi rượu nhàn nhạt, khiến người ta say mê.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK