Mục lục
Tuyệt Thế Dược Thần - Diệp Viễn (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Thánh mẫu đại nhân, chuyện bên này đã được xử lý ổn thỏa rồi, chúng ta có thể rút lui bất cứ lúc nào.” Đạt Hữu khom người nói với Nguyệt Cơ.

“Được, lệnh cho chúng rút lui đi.” Nguyệt Cơ thản nhiên nói.

Đạt Hữu nghĩ nghĩ một lát lại nói: “Thánh mẫu đại nhân, thời gian ba ngày trôi qua rất nhanh, có khi nào Diệp Viễn kia…”

Sắc mặt Nguyệt Cơ lạnh lùng: “Ngươi hoài nghi năng lực của bản thánh mẫu?”

Đừng nhìn Nguyệt Cơ xinh đẹp động lòng người, cả ngày cợt nhả, nhưng là một đại ma đầu chân chính, tuyệt đối có thể giết người không chớp mắt.

Mặc dù Đạt Hữu là thuộc hạ của nàng cũng không ngoại lệ.

“Thuộc hạ không dám!” Đạt Hữu vội vàng nói.

Nguyệt Cơ bỗng thay đổi biểu tình, tràn đầy tự tin nói: “Ngay cả nhân vật như Tuyệt Thiên ở trăm vạn năm trước, cho dù là cổ độc trung hoa cũng phải ngoan ngoãn trở thành ma nô của ta. Lại nói chỉ là một tiểu tử Đạo Huyền Cảnh sao còn có thể trở mình chứ? Này… không phải đã đến đây rồi sao?”

Trong lúc Nguyệt Cơ đang nói chuyện thì thân hình Diệp Viễn đã xuất hiện trong tầm mắt nàng.

“Ha ha, đệ đệ ngoan, mau tới đây để tỷ tỷ yêu thương ngươi.” Nguyệt Cơ cười ngoắc tay với Diệp Viễn.

Diệp Viễn không nói chuyện, chỉ bay về hướng của Nguyệt Cơ bên này.

Nguyệt Cơ vừa cười, vừa đắc ý nói với Đạt Hữu: “Đạt Hữu, thấy chưa? Đây chính là người sở hữu thiên mệnh, bây giờ chỉ còn là ma nô của bản thánh mẫu! Quay về tìm tên Ca Nặc kia, bản thánh mẫu muốn khoe khoang một chút.”

Đạt Hữu nhíu mày, nói: “Thánh mẫu đại nhân, hình như… có gì đó không đúng lắm!”

“Hửm?” Nguyệt Cơ sửng sốt, đảo mắt nhìn lại Diệp Viễn, sắc mặt đại biến.

Lúc này, Diệp Viễn cách nàng khoảng trăm trượng đổ lại, khóe miệng hiện lên một nụ cười trào phúng.

Xé rách không trung, Chu Tà Kiếm xuất!

Nộ Kiếm Hỏa Liên!

Sát khí lạnh thấu xương gắt gao tập trung vào Nguyệt Cơ, hai đạo thần cách mạnh mẽ phóng xuất!

Khoảng cách trăm trượng nháy mắt biến mất.

Phản ứng của Nguyệt Cơ cũng cực nhanh, ma khí đáng sợ lập tức dâng trào, bảo vệ xung quanh nàng ta.

“Oành!”

Thanh kiếm nện một cú cực mạnh vào đám hắc khí kia, hai đạo thần cách nổi lên dao động cuồn cuộn, đánh cho đám hắc khí kia lõm vào thật sâu.

Hắc khí trực tiếp bị đánh bay xa nghìn trượng!

“Ha ha ha, lão yêu bà, chỉ bằng chút thủ đoạn này của ngươi cũng muốn chế phục Diệp Viễn đại nhân sao? Các ngươi không phải có rất nhiều tình báo à, chẳng lẽ chưa từng nghe qua, Diệp Viễn đại nhân có phong hào “Lăng Thiên” ? Mạnh Quang ở phía xa nhìn thấy bên này, cười trào phúng nói.

Hắc khí dần tan đi, hiện ra thân hình của Nguyệt Cơ.

Sắc mặt Nguyệt Cơ tái nhợt, khóe miệng lộ ra một tia máu tươi.

Mà tình huống của Đạt Hữu còn thảm hơn cả nàng, toàn thân không có một chỗ nào hoàn hảo, cả cơ thể tựa như bị đánh nát.

“Lão yêu bà, một kiếm này tư vị thế nào hả?” Diệp Viễn như cười nói.

Đánh lén thành công, Diệp Viễn trong lòng hết giận, vô cùng thỏa mãn.

Từ lúc sống lại tới nay, Diệp Viễn trải qua vô số lần sinh tử, nhưng chưa có lần nào hung hiểm như tình huống của mấy ngày trước.

Thậm chí, thiếu chút nữa thành nô lệ của người khác.

Tuy rằng vượt qua cửa ải khó khăn rồi nhưng trong lòng Diệp Viễn vẫn nghẹn một hơi.

Một kiếm đắc thủ, cuối cùng Diệp Viễn cũng giải tỏa được cục tức này.

Sắc mặt Nguyệt Cơ cực khó coi, vừa rồi nàng còn khoe khoang với Đạt Hữu, ai ngờ Diệp Viễn phản thủ tát cho nàng một cái thật đau.

Uy lực của một kiếm này vô cùng lớn, mặc dù nàng kịp phòng thủ nhưng cũng ăn thiệt thòi không nhỏ.

Đương nhiên, chuyện quan trọng là mất hết thể diện.

“Không thể nào! Độc của Ma Hoa không có giải dược, ngươi làm cách nào được chứ?” Nguyệt Cơ vẫn không thể nào tin được, chất vấn hỏi.

Thân là Thiên Ma Thần, là tồn tại ngang hàng với cường giả Quy Khư Thần Cảnh, Nguyệt Cơ tự tin cũng không phải không có lý do.

Mặc dù hiện tại không thể đột phá Thần Cảnh nhưng cấp bậc của nàng không phải người bình thường nào cũng có thể lý giải.

Nhưng mà lúc này, nàng tính sai rồi!

“Không có giải dược sao? Bản thiếu hiện tại không phải êm đẹp đây à? Lão yêu bà, làm người không nên quá tự tin! Mà, bản thiếu quên mất, ngươi có phải người đâu, ngươi chính là một con ma, nhưng cũng không nên quá tự tin nha, cẩn thận bị vả mặt!” Diệp Viễn chế nhạo nói.

Sắc mặt Nguyệt Cơ thay đổi liên tục, khác hoàn toàn với bộ dáng chuyện trò vui vẻ hôm đó.

Không phải nàng kinh ngạc vì một kiếm kia của Diệp Viễn, mà nàng ngạc nhiên là vì Diệp Viễn có thể giải trừ độc tố của Ma Hoa.

“Hừ, tiểu tử, ngươi cho rằng giải được hoa độc thì có thể trở thành đối thủ của bản thánh mẫu sao? Ngươi nghĩ đến một kiếm kia thực sự có tác dụng với bản thánh mẫu sao?” Nguyệt Cơ cười lạnh nói.

Diệp Viễn thản nhiên đáp: “Đừng có giả bộ! Ngươi quả thực lợi hại, nhưng để khôi phục đến trạng thái đỉnh cao chỉ sợ còn cách một khoảng xa lắm nhỉ? Nếu ngươi thật sự không kiêng nể gì, ngày đó ngươi đã chẳng để ta rời đi. Một kiếm không được thì tám kiếm mười kiếm, tổng lại chắc cũng đủ nhỉ?”

Nguyệt Cơ biến sắc, lại không nghĩ rằng Diệp Viễn có thể nhìn thấu triệt như vậy.

Bị Tuyệt Thiên trấn áp trăm vạn năm, thực lực Nguyệt Cơ nhất thời khó có thể khôi phục hoàn toàn.

Ngày đó động thủ với Diệp Viễn đã muốn tổn thương nguyên khí, dường như đã hao hết dương khí nàng hấp thu mấy tháng trời mới có được.

Tuy rằng một kiếm vừa rồi không gây tổn thương đến căn cơ của nàng nhưng nếu dùng tám kiếm mười kiếm mà tấn công thì quả thật có chút hơi quá sức nàng.

“Hừ! Cho dù là như vậy thì ngươi cũng phải có bản lĩnh đánh được ta rồi nói sau, ngươi cho là bản thánh mẫu sẽ cho ngươi cơ hội như vừa rồi sao? Chịu chết đi!”

Lúc này Nguyệt Cơ xấu hổ không thôi, từ trên người mình rút ra một cây đằng điều, đánh về phía Diệp Viễn.

Diệp Viễn không chút sợ hãi, phi thân tiến lên, đại chiến một trận với Nguyệt Cơ.

Hai tuyệt thế đại cao thủ đối chiến, dao động kia quả thực kinh thiên động địa.

“Ha ha, còn không sử dụng bản lĩnh thật sự sao? Như vậy thì có đánh tiếp cũng chả có ý nghĩa gì! Hay là, ngươi không còn chiêu nào nữa?” Diệp Viễn trào phúng nói.

Tuy rằng Nguyệt Cơ mạnh miệng, nhưng Diệp Viễn nhận ra được thực lực của nàng so với ngày đó đã yếu đi không ít.

Những lời nói hôm đó Nguyệt Cơ nói với hắn, hắn đã hoàn trả toàn bộ.

“Tiểu tử, ngươi cho rằng bản thánh mẫu thực sự dễ bị khi dễ sao? Nếu ngươi muốn thể nghiệm một chút bản lãnh của bản thánh mẫu thì ta giúp ngươi giác ngộ trước khi chết.”

Nguyệt Cơ nhẹ nhàng cử động, rút lui ra xa trăm trượng.

Cùng lúc đó, ma khí trên người nàng đại thịnh, tóc dài lay động, nhìn qua cực kỳ yêu dị.

Cả người Nguyệt Cơ tràn ngập ma khí, lại ngôi phục thành thánh mẫu nắm hết thảy trong tay, chỉ thấy trên mặt nàng lộ ra nụ cười yêu dị: “Đây là thực lực thật sự của tỷ tỷ, ngươi cần phải chuẩn bị cho tốt nha! Kinh Gai Mãn Thiên!”

Nguyệt Cơ vừa động ma khí, vô số bụi gai đột ngột nổi lên, từ trong hư không lao ra, bao vây hoàn toàn Diệp Viễn.

Mỗi một cái gai đều giống y đúc với thứ làm Diệp Viễn bị thương hôm đó.

Xem ra, Nguyệt Cơ thật sự xuất đại chiêu rồi!

Cuối cùng Diệp Viễn trêu chọc thật sự chọc giận Nguyệt Cơ.

Nàng quyết định, lần này phải giết chết Diệp Viễn!

Diệp Viễn lãnh đạm cười, thực lực cấp chín đại viên mãn cũng bộc phát toàn bộ!

Lúc này, làn da toàn thân Diệp Viễn đều biến thành màu vàng óng ánh, nhìn qua giống y như một pho tượng La Hán.

Sắc mặt Nguyệt Cơ đại biến, kinh hãi nói: “Cửu Chuyển Kim Thân! Điều này… điều này sao có thể chứ?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK