Mục lục
Tuyệt Thế Dược Thần - Diệp Viễn (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lập tức, Diệp Viễn không chút do dự cất bước tiến vào tầng thứ ba, phát hiện khảm thứ ba này cũng không có tác dụng lớn với hắn, vì thế, hắn liền bước sang khảm thứ tư.

Thấy vậy, ba người trên bờ lại trợn mắt há hốc miệng một lần nữa.

“Người kia… coi Thái Cổ Lịch Nguyên Trì thành một cái ao thông thường rồi sao? Hắn cứ thế đi sang khảm thứ tư rồi!” Bùi Khôn không biết nói gì hơn.

Hắn dùng hết sức mới đi tới khảm thứ hai, ai ngờ Diệp Viễn độ kiếp xong, trực tiếp đi thẳng sang khảm thứ tư, chuyện này quá là đả kích người khác rồi.

“Ha ha, e rằng tiềm lực của Diệp Viễn không chỉ có thế! Ta đã nói rồi, lấy thiên phú của hắn, làm sao có thế dừng ở khảm thứ hai?” Dường Tiêu cười lớn, đồng thời nhìn về phía Bùi Khôn, ánh mắt như chế nhạo.

Sắc mặt Bùi Khôn tối sầm lại, hung hăng trừng Dương Tiêu một cái.

Ngày thứ ba, Hàn Phong và Trương Thiên Dực đều không chịu được nữa, lùi khỏi Thái Cổ Lịch Nguyên Trì.

Hiện tại trong ao chỉ còn một mình Diệp Viễn.

Lúc này, Diệp Viễn đã bước sang khu vực khảm thứ năm.

“Tên này đáng sợ thật, hắn tới khảm thứ năm rồi mà trông như thế chẳng có chuyện gì vậy.” Trương Thiên Dực cảm thán.

Bất luận là thiên phú hay thực lực, hắn đều hoàn toàn bại trước Diệp Viễn.

Dù cho hắn cao ngạo đến đâu, đối mặt với thiên phú kinh khủng của Diệp Viễn, cũng không khỏi cúi đầu xuống.

Sự thực bày ra trước mắt, không thừa nhận cũng không được.

Năm người thấy Diệp Viễn còn không có ý rời đi, đành phải ở lại chốn này, vừa củng cố thành quả đạt được trong Thái Cổ Lịch Nguyên Trì vừa quan sát bước tiến của Diệp Viễn.

Thực ra hiện tại bọn họ đã có thể rời khỏi Xích Hà Cốc, nhưng không nhìn thấy Diệp Viễn đi được đến bước nào, bọn họ lại không cam lòng.

Lại hai ngày trôi qua nhanh chóng, Diệp Viễn đã đi đến khu vực khảm thứ sáu mà vẫn không hề có ý dừng lại.

Nhưng lúc này đã đến lúc rời cốc. Nếu không rời cốc, sẽ bị nhốt trong này ba trăm năm.

“Diệp huynh, hết thời gian rồi, chúng ta phải ra khỏi cốc thôi.” Hàn Phong hô lên với Diệp Viễn.

“Các ngươi cứ ra ngoài trước đi, ta còn muốn tiếp tục.” Diệp Viễn thờ ơ nói.

Thái CỔ Lịch Nguyên Trì này có tác dụng cải tạo thân thể hần rất rõ ràng, mới ngắn ngủi năm ngày mà thực lực của hắn đã nhảy vọt so với trước.

Hiện tại bảo hắn đi ra thì làm sao hắn có thể cam tâm?

“Diệp huynh, trước khi vào, đại trưởng lão cũng đã nói, nếu trong vòng năm ngày không đi ra thì sẽ bị nhốt trong này đến chết đó.” Hàn Phong vội la lên.

Diệp Viễn có ơn chỉ điểm với hắn, hắn không đành lòng thấy Diệp Viễn bị nhốt đến chết trong này.

Nhưng, Diệp Viễn không trả lời hắn

nữa

“Phải đi thôi! Hắn đã nguyện ớ lại chỗ này thì cứ để hắn ở đây là được. Các ngươi không đi thì ta đi trước.”

Bùi Khôn là người đầu tiên bị loại, đã sớm mất đi hứng thú với nơi này, nếu không phải vì muốn xem Diệp Viễn có thể đi đến bước nào thì hắn đã sớm rời đi rồi.

Ngoài sơn cốc có một màn sáng,

Bùi Khôn tung người nhảy vào, biến mất trong màn sáng đó.

Nạp Lan Hồng nhìn theo bóng dáng Diệp Viễn, lắc lắc đầu rồi cũng rời đi.

“Người kia thật là khiến người ta nhìn không thấu.”

Dương Tiêu lẩm bẩm, cũng lựa chọn rời đi, Trương Thiên Dực theo sát phía sau.

“Hàn Phong, còn không đi là thông đạo sẽ đóng cửa đó.” Trương Thiên Dực hô lên với Hàn Phong.

Lúc này, màn sáng bên ngoài sơn cốc đã nhập nhoạng lúc sáng lúc tối, như thế sẽ biến mất bất cứ khi nào. Nếu còn không chịu rời đi, sẽ thực sự bị nhốt trong này mất.

Hàn Phong lo âu thớ dài, cuối cùng vẫn lựa chọn rời đi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK