Nhưng hiển nhiên, thực lực của con bọ cạp cấp ba đỉnh phong vẫn mạnh hơn năm người bọn hắn.
Năm người vừa đánh vừa trốn chạy, trên người đều bị thương, có vẻ rất chật vật.
“Yên muội, muội mau mang Tử Huyễn Huyết Sâm trở về bộ tộc, chúng ta sẽ ngăn cản con súc sinh đáng chết này!” Tên Ngưng Tinh tầng chín có thực lực mạnh nhất, vừa nói vừa đẩy một nữ tử ra khỏi cuộc chiến.
Người tên Yên Muội là nữ tử duy nhất trong năm người, hiển nhiên vị Ngưng Tinh tầng chín kia muốn bảo vệ nàng.
“Vậy sao được! Xích Vĩ Hạt sắp tiến hóa thành yêu thú cấp bốn rồi, các huynh căn bản không phải là đối thủ của nó”. Yên muội nức nở khóc nói.
Võ giả Ngưng Tinh tầng chín cắn răng ra lệnh: “Đi nhanh! Nếu chúng ta đều chết ớ đây, thiếu tộc trưởng phải làm sao?”
Yên muội nghe thấy lời này, liền do dự một hồi, đứng tại chỗ cũ không biết phải làm sao.
Thiếu tộc trưởng là thiên tài số một trong tộc, nếu hắn vì mình mà chết vậy thì mình có một trăm cái mạng cũng không đền được tội.
Nhưng bảo nàng vứt bỏ đồng bạn thoát thân một mình, Yên muội lại không làm được.
Thực lực của Xích Vĩ Hạt vô cùng cường đại, bốn người đi cùng nàng đều đang trong tình trạng ngàn cân treo sợi tóc, ngay cả người có thực lực mạnh nhất là Lê Hồng cũng không chống đỡ được.
“A!”
Một Ngưng Tinh tầng bảy bị cái càng to lớn của Xích Vĩ Hạt đập trúng ngực, ngã bay ra ngoài.
Lê Yên thấy cảnh này, lại cắn răng xông tới.
Lê Hồng thấy Lê Yên lại gia nhập vào cuộc chiến không khỏi nổi trận lôi đình giận dữ gầm lên: “Lẻ Yên! Muội đang làm gì? Muội có biết sự sống chết của thiếu chủ đều đang nằm trong tay muội hay không?”
Mặt Lê Yên đầy nước mắt bướng bỉnh nói: “Ta không đi! Hồng ca huynh từ nhỏ đã quan tâm ta, chăm sóc ta, bây giờ bảo ta bỏ lại các huynh tự mình tháo chạy, ta không làm được!”
“Muội! Thật sự bị muội làm cho tức chết! Cẩn thận!” Trường kiếm của Lê Hồng vung lên đẩy cái càng khổng lồ của Xích Vĩ Hạt ra cứu Lẻ Yên một mạng.
Lê Hồng thở phào một hơi nói: “Bỏ đi, quay lại thì quay lại, cẩn thận ứng chiến! Ba người các ngươi giữ chân nó, ta vòng tới bên sườn nó tấn công, thừa cơ cho nó một đòn chí mạng!”
Năm người hết sức chăm chú giao chiến với Xích Vĩ Hạt mà không hề nhận ra cách đó không xa có hai người đang quan sát bọn họ.
“Lam Phong, ngươi đi giải quết con Xích vr Hạt kia đi!” Diệp Viễn phân phó cho Lam Phong.
“Vâng, chủ nhân!” Lam Phong khom người đáp lời, rồi lập tức biến mất nhanh như một cơn gió.
Mà lúc này, Lê Hồng cuối cùng cũng vào đến sát sườn của Xích Vĩ Hạt, dò xét chỗ yếu huyệt của nó để tấn công.
Ngay lúc chiêu thức của Lê Hồng đến thời khắc chín muồi, cái đuôi quỷ dị của Xích Vĩ Hạp liền xuất hiện trước mặt Lê Hồng.
Sắc mặt Lê Hồng đại biết, lúc này hắn muốn biến chiêu cũng không kịp nữa rồi.
Lê Yên và những người khác nhìn thấy cảnh này không nhịn được hét lên tuyệt vọng: “Hồng Ca!”
Đuôi Xích Vĩ Hạt là vũ khí mạnh nhất của nó, mà đây là lần đầu tiên nó dùng đến đại hung khí này.
Không cần nhìn cũng có thể tưởng tượng được kết quả thế nào!
Lê Hồng tự biết không thể tránh được kiếp này, thống khổ nhắm chặt mắt lại.
Dường như đúng vào lúc này, Lê Hồng cảm thấy một đạo kình khí cực mạnh vụt qua bên tai, hắn bất thình lình mở mắt ra, sau đó liền thấy con Xích Vĩ Hạt bị ném bay lên trời.
“Hô…”
Kình phong xẹt qua, một bóng người mơ hồ lướt qua bên người hắn, đấm một quyền vào Xích Vĩ Hạt.
“Ầm!”
Xích Vĩ Hạt lại bị đánh bay một lần
nữa.
Lam Phong lại đuổi theo cho nó thêm một quyền.
Lần này cuối cùng Xích Vĩ Hạt cũng bất động, đến cả một tiếng kêu thảm cũng không phát ra được đã bị Lam Phong giải quyết.