Mục lục
Tuyệt Thế Dược Thần - Diệp Viễn (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Một thiên tài đan đạo cỡ đó, lại chỉ là một phi thăng giả.

Nghe Quân Thiên Vũ nói vậy, cả đám võ giả cực kỳ kinh ngạc, thế là, âm thanh nghị luận vang lên khắp nơi.

Đúng lúc này, một bóng đen từ trong bóng tối chậm rãi bước ra.

“Kẻ nào?”

Quân Thiên Vũ cau chặt lông mày, nếu lúc này có kẻ địch nào đó tới thì đúng là không phải chuyện tốt lành gì.

Đường viền của bóng đen kia dần rõ ràng lên, sau đó, một người thanh niên áo xanh xuất hiện trước mắt mọi người.

“Sư đệ!

tt

“Từ Diễm!”

ứng Thiên Nhai và Bùi Văn Cường nhìn thấy người này đều thốt lên kinh ngạc.

ứng Thiên Nhai ngây ra một lát rồi lộ vẻ mừng rỡ như điên.

“Sư đệ, ngươi không sao thì tốt quá rồi!” ứng Thiên Nhai lập tức bước tới ngênh đón.

Đúng lúc này, Quân Thiên Vũ kéo hắn lại.

“Quân huynh, ngươi làm gì vậy? Hắn chính là sư đệ Từ Diễm của ta, có hắn ở đây, có thể bảo đảm chúng ta không việc gì.” ứng Thiên Nhai còn tưởng Quân Thiên Vũ hiếu lâm, vội vã giai thích.

Quân Thiên Vũ cau mày, như thế đối mắt với đại địch, hắn chậm rãi nói: “Người này có vấn đề.”

“Thôi nào! Ta cùng với sư đệ thân thiết với nhau từ nhỏ, hắn có hóa thành tro ta cũng nhận ra được, có thế có vấn đề gì chứ?” ứng Thiên Nhai không quá để tâm.

“Trước ngươi nói với chúng ta rằng, sư đệ ngươi đang trúng kỳ độc, cho nên cần luyện dược sư cùng đi vào để trị liệu. Nhưng ngươi nhìn hắn xem, hắn có điểm nào giống như đang trúng độc không?” Quân Thiên Vũ hỏi.

“Sư huynh, ngươi nhìn ta một chút xem, ta không phải Từ Diêm thì còn có thể là ai?” Thanh niên áo xanh kia cười nói.

ứng Thiên Nhai thoáng chần chờ, hắn cũng nhận ra có gì đó không ổn.

Thời điểm Từ Diễm xuất hiện quá trùng hợp, hơn nữa, nếu hắn hoàn toàn không có việc gì, vậy còn gửi tin cho mình là đế làm gì?

“Ngươi nói ngươi là Từ Diễm, có chứng cớ gì không?” ứng Thiên Nhai cảnh giác hỏi.

“Sư huynh ngươi quên rồi ư? Năm ấy chúng ta lén lút xuống núi, bị sư phụ phạt diện bích ở Tư Quá Nhai một năm! Còn cả khi bé ta bị đồng môn bắt nạt, đều nhờ ngươi ra mặt đuổi bọn họ đi…”

Từ Diềm liên tiếp nói vài chuyện, rốt cuộc cũng khiến ứng Thiên Nhai thả lỏng cảnh giác.

Ngay cả Quân Thiên Vũ, thấy sắc mặt ứng Thiên Nhai như vậy cũng dần dần thả lỏng tinh thần.

Những chuyện thế này, nếu không phải bản thân người đó thì tuyệt đối không thể biết tỉ mỉ như vậy.

“Sư đệ, đúng là ngươi rồi!” ứng Thiên Nhai hết sức kích động đi tới ôm Từ Diễm.

Nhưng ngay vào lúc này, Từ Diễm bỗng nhếch mép cười tà, nói: “Những kẻ ngu xuẩn các ngươi, ấy vậy mà cũng dám đưa thân tới đây, thật là cực kỳ ngu xuẩn, hay là để ta giải thoát cho các ngươi nhé!”

Diệp Viên lẻ loi một mình, men theo mùi hoa lần tìm, rốt cuộc cũng tìm được Kỳ u Hoa!

Đó là một biển hoa bát ngát, chính giữa biển hoa có một đàn tế.

Trên đàn tế đặt một chiếc quan tài lớn.

Nhìn thấy cảnh tượng này, Diệp Viễn lập tức biến sắc.

“Hi Linh Mộc, Kỳ u Hoa, Phong Hồn Thạch! Chẳng trách ở đây có nhiều Kỳ u Hoa đến thế, thì ra là mượn hoa lực của Kỳ u Hoa để phong tồn thần hồn. Xem ra động phủ thượng cổ này quả là một bàn cờ được bố trí vô số năm!” Diệp Viễn hơi biến sắc nói.

Hoa Kỳ u có thể làm võ giả đánh mất nguyên lực, ngoài ra còn có một công năng khác.

Khi phối hợp với Hi Linh Mộc và Phong Hồn Thạch, nó có thể giảm sự tiêu hao của thần hồn một cách mạnh nhất.

Diệp Viễn nhìn một cái là nhận ra đàn tê’ kia được làm bằng Phong Hồn Thạch, còn quan tài lại được chế tạo từ Hi Linh Mộc.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK