Mục lục
Tuyệt Thế Dược Thần - Diệp Viễn (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Với tâm cảnh Thiên Nhân Hợp Nhất, nhất cử nhất động của Cự Viên đều rõ ràng rành mạch trong đầu Diệp Viễn.

Dùng tám con Cự Viên này làm đối thủ của hắn, thật quá thích hợp.

Sức mạnh của tám con Cự Viên này vô cùng cường hãn. Cho dù không dùng hợp kích thì Diệp Viễn cũng phải dùng sức gấp đôi để đối phó.

Nhưng chính cảm giác cực hạn này mới có thể kích phát tiềm lực của Diệp Viễn.

Thiết quyền của Cự Viên hổ hổ sinh phong bên tai Diệp Viễn.

Tuy Diệp Viễn có thể tránh được thiết quyền của chúng một cách chuẩn xác, nhưng nguyên lực kình phong trong quyền phong đánh ra cũng khiến Diệp Viễn không chịu nổi.

Tám con Cự Viên, mười sáu thiết quyền đan xen lẫn nhau đã hình thành một tấm lưới kình phong cực kỳ đáng sợ trong không trung.

Dù cho Diệp Viễn có được lãnh vực Thần Vương thì lúc này trên người cũng đã bị thương nhiều chỗ.

Nhưng tám con Cự Viên đó cũng không khá hơn là bao.

Diệp Viễn quá linh hoạt. Với sự tiêu hao của Vô Cực Kiếm Vực cũng đã chém được rất nhiều lỗ trên người tám con Cự Viên.

Tám con Cự Viên đều bị thương ở các mức độ khác nhau.

Từ trước tới nay, đối thủ mà Diệp Viễn gặp đều quá cường đại. Rất nhiều lúc hắn đều nhờ uy lực của thần khí mới miễn cưỡng có thể ép đối thủ lui.

Mà bây giờ hắn chân chính dựa vào thực lực của chính mình đấu ngang sức với tám con Cự Viên này.

Những đệ tử của Tử Kim Điện bên cạnh đều nhìn tới kinh ngạc không thôi.

Trong nhận thức của bọn họ, sở dĩ Diệp Viễn cường đại hơn phân nửa còn là vì dựa vào thần khí của hắn.

Nhưng thực lực thật sự mạnh tới thế nào thì bọn họ căn bản chưa từng thấy.

Lần này, bọn họ đã thấy được rồi.

Một người Đạo Huyền tầng ba đấu với tám con Cự Viên lại không phân cao thấp.

Phần sức mạnh này chưa nói tới tiếu ngạo đồng cấp, chỉ xét riêng Thần Vương đỉnh phong trong bọn họ cũng đã không đuổi kịp.

“Không ngờ thực lực võ đạo của Cơ Thanh Vân lại có thể đạt tới bước này! Thực lực của ta đối phó một con Cự Viên đã quá sức, còn hắn một người đối phó tám con mà lại có thể không hề ở thế hạ phong!” Một tên đệ tử Thần Vương đỉnh phong của Tử Kim Điện nói.

“Thật khủng khiếp! Đan đạo của tên này đã nghịch thiên, nhưng giờ xem ra võ đạo cũng không hề kém so với đan đạo rồi!” Một cường giả Thần Vương khác sợ hãi than nói.

“Không phải hắn mới trọng sinh hai mươi năm sao, sao lại có thể lĩnh ngộ được chân ý vô thượng cao thâm như vậy? Lẽ nào kiếp trước của hắn đều là giả tạo?”

Những đệ tử này từng người đều ngây ngốc nhìn, hoàn toàn không cảm nhận được khuôn mặt của Quách Hủ đã đen như đáy nồi.

“Im miệng hết cho ta!” Quách Hủ ôm ngực, nổi giận nói.

Những đệ tử đó tự biết lỡ lời, không khỏi thè lưỡi, không nói gì nữa.

Tán thưởng Cơ Thanh Vân trước mặt đại sư huynh, đây không phải tát mặt hắn sao?

Nhưng vào đúng lúc này, Linh Khuyển Thần Vương đột nhiên lên tiếng: “Cơ Thanh Vân… dường như sắp đột phá!”

Quách Hủ nghe vậy không khỏi cả kinh, vội vàng nhìn về phía Diệp Viễn.

Lúc này, trên người Diệp Viễn có nhiều chỗ bị thương, rất nhiều nơi còn rỉ ra máu tươi đỏ thẫm.

Nhưng lãnh vực Thần Vương của hắn lại sáng rực lên, còn càng sắc nhọn hơn trước.

Những kiếm quang đó càng lúc càng mạnh, cũng càng lúc càng sắc bén.

Trong lúc nhất thời, thanh quang trong lãnh vực Thần Vương của Diệp Viễn đại thịnh, khí thế sinh tử tùy ý tung hoành.

Vốn ngụy lãnh vực Thần Vương của Diệp Viễn chỉ rộng khoảng năm trượng.

Lãnh vực Thần Vương cấp độ này thì ngay cả cường giả Hư Huyền kém nhất cũng không thể so bì.

Nhưng hiện giờ ngụy lãnh vực Thần Vương của Diệp Viễn đã có thể mở rộng đến mười trượng, ước chừng mở rộng gấp đôi.

Đừng đánh giá thấp độ rộng gấp đôi này. Đối với cường giả Hư Huyền mà nói, cho dù mở rộng một trượng đã là chuyện vô cùng khó khăn.

Từ cấp độ lớn nhỏ nhất định của lãnh vực Thần Vương có thể thấy được thực lực của cường giả Hư Huyền.

Quách Hủ dốc lòng ngộ đạo. Trong những năm nay đã đột phá từ rộng mười trượng ban đầu tới năm mươi trượng, có thể nói đã tiến bộ rất lớn.

Nhưng với sức mạnh này của hắn không tính là rất mạnh so với những cường giả Hư Huyền kia.

Lãnh vực Thần Vương đạt tới rộng tròn trăm trượng, đây là một đường ranh giới của cường giả Hư Huyền.

Đạt được trình độ này cũng gần như đã là một sự tồn tại đẳng cấp Cực Kiếm Thần Vương.

Đạt tới bước này cần hai loại chân ý vô thượng đều đạt tới cấp chín, hơn nữa còn phải dung hợp hoàn mỹ.

Về phần Diệp Viễn. Cảm ngộ ý cảnh của hắn đã mạnh hơn Quách Hủ.

Sở dĩ lãnh vực Thần Vương của hắn chỉ rộng có năm trượng, đó là vì nguyên lực của hắn căn bản không đủ để chống đỡ Kiếm Vực lớn như vậy.

Còn giờ, cảnh giới của Diệp Viễn không đột phá mà là ý cảnh của hắn đột phá.

Ngay lúc vừa rồi, kiếm ý của Diệp Viễn cuối cùng đã đột phá cấp chín.

Chỉ còn một bước nữa là tới Đại Viên Mãn.

Kiếm ý cấp chín, sự tồn tại mà rất nhiều cường giả Hư Huyền đều không thể đạt tới.

Diệp Viễn chỉ dùng hai mươi năm đã làm được.

“Hự hự hự…”

Kiếm quang như một đám du long màu xanh, đâm một con Cự Viên trước mặt Diệp Viễn làm nó bị thương.

Kết quả là, con Cự Viên này không thể chống đỡ thêm được đã ngã xuống ầm ầm.

Tám con Cự Viên này phối hợp ăn ý, một con đột nhiên ngã xuống làm sức mạnh của chúng cũng lập tức giảm theo.

Lần này, Diệp Viễn mang theo vô số thanh mang, giống như một con quái thú hành tẩu, tùy ý hành hạ những con Cự Viên này đến chết.

Khả năng khống chế nguyên lực của Diệp Viễn cực kỳ chuẩn xác, đánh lâu dài hay đấu một chút đều không vấn đề.

Những vết thương ngoài da này đối với cường giả nhục thân cấp chín mà nói, căn bản không đáng nhắc tới.

Từng con Cự Viên ngã xuống ầm ầm, tốc độ đồ sát của Diệp Viễn cũng càng lúc càng nhanh.

Cuối cùng, một con Cự Viên sau cùng ngã xuống dưới chân Diệp Viễn.

Diệp Viễn dựa vào sức chính mình có thể tru sát tám con Cự Viên ở cảnh giới Thần Vương đỉnh phong. Chiến tích này quả thực có thể nói là thần tích.

Những đệ tử của Tử Kim Điện kia, từng người đều ngây ngốc mà nhìn.

Bọn họ còn cho rằng Diệp Viễn chỉ là sử dụng tám con Cự Viên này để rèn luyện bản thân, cuối cùng sẽ sử dụng thần khí mới có thể chém giết tám con Cự Viên.

Nhưng bọn họ có làm sao cũng không thể ngờ, Diệp Viễn chỉ tốn thời gian một ngày để làm tám con Cự viễn này hao tổn tới chết.

Cự Viên vừa chết, Diệp Viễn cũng đã như dầu hết đèn tắt.

Hắn lấy ra một viên đan dược, ngồi thiền tại chỗ phục hồi nguyên lực.

Hắn đã thu thập được lượng lớn linh dược ở Vạn Cổ Dược Viên. Hiển nhiên khỏi phải nói đã luyện chế được vài viên đan dược cấp chín.

Linh Khuyển Thần Vương nhìn Diệp Viễn đang ngồi thiền, trầm giọng nói: “Kinh nghiệm chiến đấu của Cơ Thanh Vân vô cùng phong phú. Từ đầu đến cuối dù chỉ một chút cơ hội cũng không cho những Cự Viên kia! Xem ra hắn đã trải qua rất nhiều trong hai mươi năm qua! Quách Hủ, kỳ thực có một sự tồn tại như vậy đối với ngươi mà nói cũng không phải một chuyện xấu. Hắn có thể khiến ngươi biết xấu hổ rồi sau đó dũng cảm, không dám có sơ suất nào! Thành hay bại đều trong nhất niệm của ngươi.”

Quách Hủ nghe vậy, không khỏi cả người chấn động.

Ánh mắt đục ngầu kia dần trở nên kiên định.

Đúng vậy. Sự tồn tại yêu nghiệt như Cơ Thanh Vân hắn còn đang liều mạng tu luyện thì bản thân còn có bản lĩnh nào để đi ghen tị ở đây nữa?

Chỉ cần mình không ngừng tu luyện, sẽ có một ngày có thể vượt qua hắn.

Bởi vì Vân Tiêu đại nhân đã nói, Cơ Thanh Vân là người chắc chắn sẽ chết!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK