Mục lục
Tuyệt Thế Dược Thần - Diệp Viễn (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cứ theo đà này, không nói cũng rõ ai mới là người làm càn.

Không ít người có cảm giác bản thân bị mang ra làm trò cười nên ai nấy đều hết sức tức giận, không tiếc lời mắng nhiếc Phó Vân Kính.

Rõ ràng là tên này ghen ăn tức ở khi thấy Ngũ Huyền ủ chế ra loại Tiên Minh Ngọc Nhưỡng ngon hơn so với của hắn, nên mới đặt điều bôi nhọ người khác như vậy.

Cái gì mà cải tiến tửu phương cơ chứ, đều là khoác lác cả!

“Còn đứng ở đó làm gì, lẽ nào phải để lão phu mời ngươi ra sao? Cút!” Thất Hải lạnh giọng nói.

Nếu như hôm nay không phải là ngày đại hỉ của cha mẹ Diệp Viễn, nói không chừng Thất Hải đã ra tay đánh người rồi cũng nên.

Vừa rồi tên nhãi này còn ép bản thân mình vào thế bí, nếu như không phái có Diệp Viễn bày mưu vạch trần sơ hở của hắn thì hôm nay thật đúng là tiến thoái lưỡng nan.

Tuy rằng Thất Hải hành động rất tuỳ ý, nhưng không có nghĩa là ai cũng có thể giẫm đạp lên uy nghiêm của hắn.

Tuy rằng thực lực của Phó Vân Kính không tồi, nhưng hắn không đủ tư cách đứng trước mặt Thất Hải, lại càng không có tư cách để giao đấu với hắn.

Bị người khác dồn vào thế tiến thoái lưỡng nan, không cần nói cũng biết cơn tức giận trong người Thất Hải lớn như thế nào.

Khi lời nói dối đã bị vạch trần, đương nhiên Phó Vân Kính không còn mặt mũi nào đế nấn ná ở nơi này làm gì. Hành động hôm nay của hắn đã chọc giận tất cả mọi người, cho nên sợ rằng sau này hắn không còn cách nào tiếp tục ở lại Vô Phương Thành này nữa.

Phó Vân Kính trợn mắt nhìn về phía Diệp Viễn, hừ giọng nói: “Đi thì đi! Hôm nay lão phu nhận thua, tiểu tử, chúng ta cứ chờ mà xem! Từ hôm nay Phó Vân Kính ta sẽ chính thức rời khỏi Vô Phương Thành!”

Sau khi buông mấy câu ngoan thoại, Phó Vân Kính phất mạnh ống tay áo, nhanh chóng đạp cửa đi ra.

Nhìn cảnh này, sắc mặt Thất Hải chùng xuống, nói với Ninh Nhất Hiền: “Cho người đi theo giám sát lão tiểu tử đó, hôm nay không dễ ra tay, đợi qua hôm nay, thay ta dạy dỗ hắn một trận!”

“Tuân lệnh, Hải lão!”

Vừa rồi Ninh Nhất Hiền cũng bị Phó Vân Kính đùa bỡn một hồi, còn tưởng rằng Ngũ Huyền thật sự là người đã trộm tửu phương.

Hắn không có bất kỳ ý kiến gì, mà lập tức gật đầu nhận lệnh khi nghe Thất Hải phân phó dạy dỗ cho Phó Vân Kính một bài học.

Phó Vân Kính cũng chỉ là một Đan Hoàng tán tu ở Vô Phương Thành, tuy rằng thực lực cũng ở mức khá, nhưng lại không có nhiều người chống lưng.

Trước kia thứ hắn dựa vào là Tiên Minh Ngọc Nhưỡng, nên cũng có chỗ đứng trong giới thượng lưu ở Vô Phương Thành. Nhưng hành động của hắn ngày hôm nay đã khiến hắn đắc tội với không ít người, đương nhiên mọi người cũng đã không còn cái nhìn tốt về hắn.

“Được rồi được rồi, cũng sắp tới giờ rồi, không nên vì một con sâu mà làm mất nhã hứng của mọi người. Rượu thịt đã được chuấn bị sẵn, mời mọi người thưởng thức tự nhiên!” Thất Hải lãnh đam nói.

Nghe Thất Hải nói như vậy, mọi người cũng lấy lại được khẩu vị.

Hôm nay có thể được thưởng thức Tiên Minh Ngọc Nhưỡng miễn phí, đúng là cơ hội ngàn năm có một.

Tiên Minh Ngọc Nhưỡng mà Ngũ Huyền mang tới tuy nhiều, nhưng người được mời tới rất đông, nên cũng chẳng thấm vào đâu.

Chính vì vậy khiến người ta càng uống càng thấy trân quý, càng uống lại càng thấy được dư vị của rượu.

Trong số những người có mặt tại đây cũng đã có vài người từng uống qua Tiên Minh Ngọc Nhưỡng của Phó Vân Kính, nhưng hôm nay được uống loại rượu này, lại cảm thấy ngon hơn hẳn.

Không bao lâu sau, Nhậm Dục Kiệt đi thẳng tới đại diện, lớn tiếng nói: “Giờ lành đã tới, kính mới thành chủ đại nhân!”

Nhậm Tinh Thuần chậm rãi tiến vào, rồi an toạ tại vị trí cao nhất.

“Xin mời tân lang tân nương!”

Diệp Hàng trong bộ hồng bào tân lang quan, dẫn theo Nhậm Hồng Lăng mũ phượng khăn choàng bước vào.

Sau đó hai người làm lễ bái thiên địa.

Trong lòng Diệp Viễn ngồi bên dưới cũng cảm thấy vui sướng không thôi khi nhìn gương tràn đầy hạnh phúc của cha mẹ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK