Mục lục
Tuyệt Thế Dược Thần - Diệp Viễn (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lão đầu tử hơn hai trăm tuổi giao đấu với thiếu niên mười lăm tuổi, cho dù là thắng, cũng là thắng không vẻ vang gì.

Thua, hắn đây quả thật là khí tiết tuổi già khó giữ được.

Nếu là trước đó, Tân Nguyên Thụ thật đúng là không nghĩ tới chữ “Thua” này, nhưng có chuyện của Thiệu Doãn trước mắt, lúc này hắn cũng không có nắm chắc lớn như vậy nữa.

Vì đúng như mọi người nói, Diệp Viễn này vô cùng quỷ dị.

Tất cả trưởng lão vốn dĩ còn lo lắng Tân trưởng lão không chịu ra mặt, hiện tại thấy hắn đồng ý, thì vô cùng vui vẻ.

Tân Nguyên Thụ không có ngạo mạn giống như Thiệu Doãn, đi vào Địa Tự Doanh, hắn trực tiếp gõ cửa viện lạc số bảy mươi hai.

Trải qua chuyện của Thiệu Doãn, nơi ở của Diệp Viễn đã bị trưởng lão Đan đường biết rõ rồi.

Trước kia, những trưởng lão này thật đúng là không nhớ được nơi ở của một đệ tử hạch tâm nho nhỏ là số bao nhiêu.

Mở cửa vẫn là Lục Nhi như cũ, nàng chỉ lộ ra một cái đầu nhỏ, cũng không có ý để Tân Nguyên Thụ đi vào.

Tân Nguyên Thụ đang muốn nói chuyện, Lục Nhi lại giành mở miệng trước: “Xin hỏi tục danh của vị trưởng lão này là gì?”

Tân Nguyên Thụ sững sờ, nhưng vẫn tự giới thiệu: “Lão phu Tân Nguyên Thụ, chính là trưởng lão đứng thứ ba của Đan đường, ta là…”

Lời của Tân Nguyên Thụ còn chưa dứt, Lục Nhi đã đóng cửa lại.

Đầu tiên Tân Nguyên Thụ sững sờ, ngay sau đó là vô tận khuất nhục và tức giận!

Quả nhiên là chủ nào tớ nấy!

Chủ nhân không hiểu chuyện thế nào, nha hoàn cũng không hiếu chuyện y như vậy!

Có đạo đãi khách nào như thế này?

Cho dù Diệp Viễn ngươi có là trưởng lão Đan đường thật, Tân Nguyên Thụ ta cũng là tiền bối của ngươi đấy!

Tân Nguyên Thụ đang muốn nối bão, cửa lớn lại “Kẹt kẹt” một tiếng mở ra.

Lần này Lục Nhi cũng lộ ra một cái đầu nhỏ, cộng thêm một cánh tay.

“Tân Nguyên Thụ trưởng lão đúng không? Đây là ngọc giản đưa cho người, thiếu gia nói người xem xong thì sẽ tự mình trở về.” Lục Nhi sợ Tân Nguyên Thụ không xem, lại bổ sung: “ừm… Trước đó có Thiệu Doãn trưởng lão kia, cũng là sau khi xem xong ngọc giản thì rời khỏi.”

Nói xong, lại “Phanh” một tiếng đóng cửa lại, rốt cuộc không một tiếng động.

Tân Nguyên Thụ cầm ngọc giản trong tay, vô cùng ngạc nhiên.

Hắn đã không đế ý đến đạo đãi khách của Diệp Viễn và Lục Nhi nữa, đem lực chú ý đặt vào nửa câu nói sau của Lục Nhi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK