Một chưởng kịch liệt đụng vào nhau, Tô Nhất Sơn vần không nhúc nhích còn Diệp Viên lùi về phía sau mười bước!
Tô Nhất Sơn nhíu mày lộ rõ sự không hài lòng đối với hiệu quả của chưởng này, kết quả và dự đoán của hẳn chênh lệch nhau quá lớn.
Mặc dù hắn ứng đối trong lúc vội vàng, nhưng cũng ngưng tụ bảy tám phần nguyên lực, căn bản không phải Nguyên Khí tầng chín có thể ngăn cán.
Vậy mà bây giờ ngoại trừ nguyên lực của Diệp Viển có chút rối loạn ra dường như cũng không có trở ngại quá lớn.
Linh Dịch tầng ba lại không thế nghiền ép hoàn toàn một tên Nguyên Khí tầng chín cỏn con!
Trước đây vẫn luôn nghe nói Diệp Viên yẻu nghiệt bao nhiêu, Tô Nhất Sơn còn có chút khịt mũi coi thường. Bây giờ đích thân đối đầu với Diệp Viễn mới biết trình độ của Diệp Viền cao siêu đến mức nào!
“Không phải chứ? Diệp Viễn hắn sao có thế không việc gì? Đây chính là Bàn Nhược Chường đấy!”
“Vừa rồi ta còn tướng rằng Diệp Viễn quá lổ mãng, không ngờ thực lực của hắn lại cường hãn nhưthế này!”
“Chỉ bằng một chưởng vừa rồi, sợ rầng hán đã chắc chán vào được Võ bảng rồi đấy?”
“Chắc là vậy!’
Rất hiển nhiên, biểu hiện của Diệp Viễn cũng nầm ngoài dự liệu của mọi người.
Phải biết, cuộc chiến ở đây đều là giữa các học viên cấp Thiên cấp, trong đó có không ít người là cao thủ Võ bảng.
Bọn họ quá rõ uy lực của Bàn Nhược Chướng, đây chính là võ kỹ trung cấp cấp hai, hơn nữa nghe nói Tô Nhất Sơn đã tu luyện Đại Thành, uy lực không phải tầm thường.
Diệp Viên và hán chạm nhau một chưởng, vậy mà hoàn toàn không chút tốn hại nào!
Biếu hiện lúc trước của Diệp Viễn quả thực là yêu nghiệt, nhưng dù yêu nghiệt thế nào đi nữa, cũng chỉ có thể chứng minh tiềm lực cúa hán vô hạn, không có nghĩa là thực lực của hắn cũng cao nhưthế.
Lần ầm ĩ trước đó của Diệp Viễn đều là với đám Nguyên Khí Cảnh. Cho dù là Lâm Thiên Thành nhiều nhất cũng chỉ là nửa bước Linh Dịch cảnh.
Thực lực của Lâm Thiên Thành đặt trong đám học viên Thiên cấp, cũng chỉ là hạng chót của Thiên cấp mà thôi.
Cho dù Diệp Viễn hiện đã đột phá đến Nguyên Khí tầng chín, nhưng theo mọi người thấy hẳn cũng chỉ mạnh hơn học viên bình thường của Thiên cấp một chút.
Mà bây giờ, những học viên Thiên cấp ớ đây mới nhận thức được Diệp Viên đã có đủ thực lực để giao đấu với bọn hắn!
Diệp Viễn bây giờ không còn là một tên gà mờ Nguyên Khí tầng một của hơn một tháng trước nữa rồi, hẳn đẫ là cường giả Võ bảng chân chính!
Nguyên lực hỗn loạn đã hồi phục một chút, Diệp Viên cũng nhíu mày một
cái.
“Này, lại vần xem kịch thì ở đây không cần tới ngươi nữa đâu.”
Diệp Viễn biểu hiện sự bất mãn với Vũ Lạc Trần, hân biết Vũ Lạc Trần muốn mượn tay của Tô Nhất Sơn đến dò xét thực lực của hân, chuyện này làm cho hán rất khó chịu.
“Ha… Ha ha, mới vừa rồi quá đột ngột, ta không phản ứng kịp.” Vũ Lạc Trần cười ha hả nói.
Đối mặt với Diệp Viễn, Vũ Lạc Trần thu lại vẻ mặt vạn năm không đối như cương thi, bày ra bộ mặt vui vẻ khiến Tô Nhất Sơn cực kỳ buồn bực.
Ai nói Vũ Lạc Trần ngu ngốc? Hần tinh ranh lắm!
Diệp Viễn lườm một cái, mặc kệ hẳn, chí nói: “Ta phái lẽn trên, ngươi tự mình nghĩ cách đi.”
Lời của Diệp Viễn khiến mọi người ngã chổng vó, mặc dù vừa rồi hẳn có thể toàn thân trớ ra, nhưng sự chênh lệch giữa hắn với Tô Nhất Sơn đã hết sức rõ ràng, hiến nhiên không có chút phần thắng nào.
Trong tình huống như vậy, hẳn còn muốn làm bừa sao?
Diệp Viên khới động Thuấn Thiểm, một ngón tay đánh về phía Tô Nhất Sơn.
Tuyệt Dương Chỉ!
Lúc này Diệp Viễn thi triển Tuyệt Dương Chỉ, uy lực đã vượt qua Bát Trọng Lãng!
Công pháp của Linh Chá Thần Vương, cũng không phải là để đùa giỡn.
“Ngươi muốn chết!” Tô Nhất Sơn lấy bất biến ứng vạn biến, Bàn Nhược Chưởng phát động một lần nữa!
Mà lần này Vũ Lạc Trần không ngồi yên làm khán giả nữa.