Mục lục
Tuyệt Thế Dược Thần - Diệp Viễn (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Đúng là yếu kém thật! Tạp chủng Cuồng Phong giới các ngươi chỉ có chút bản lĩnh này thôi sao? Nếu đã như vậy… thì đi chết đi!”

Nghe thấy giọng nói này, Đỗ Ngọc Sơn biến sắc, choáng váng, một cỗ cảm giác sợ hãi dâng lên từ tận đáy lòng.

Hắn theo bản năng cảm thấy không ổn, lập tức quay đầu chạy!

Một tiếng rồng ngâm từ trong tro bụi truyền ra, Phong Hỏa Cự Long mang theo một cỗ lực lượng khiến người ta run sợ, tốc độ cực nhanh lao về phía Đỗ Ngọc Sơn!

“A… Cứu mạng!”

Đỗ ngọc Sơn còn chưa chạy được bao xa đã bị cự long nuốt trọn!

Tiếng kêu thê lương thảm thiết truyền vào tai mỗi người, bất luận là đệ tử u Vân Tông hay là người của Tử Thần Tông, cũng đều có cảm giác sợ hết hồn hết vía.

Đặc biệt là đệ tử Tử Thần Tông, ai ai cũng đều lộ vẻ chấn động!

Gọi là một loại tâm tình sợ hãi, từ đáy lòng mỗi người dâng lên, bao gồm cả những trưởng lão Hóa Hải cảnh kia!

Ngay cả Đỗ Ngọc Sơn là cường giả Hóa Hải tầng bảy cũng không chịu được một kích như thế thì bọn hắn… là cái thá gì chứ?

Chỉ kiên trì được trong thời gian mấy nhịp thở, Đỗ Ngọc Sơn đã triệt để không còn phát ra thanh âm nào nữa.

Phong Hỏa Cự Long tiêu tán, chỉ còn lại một đám khói đen bay lên, Đỗ Ngọc Sơn ngay cả xương cốt cũng không còn lưu lại!

Mà lúc này, tầng tro bụi bị công kích của Đỗ Ngọc Sơn làm nổi lên cũng mới dần dần tiêu tán, để lộ ra thân ảnh hơi có vẻ gầy gò của Diệp Viễn.

Đệ tử Tử Thần Tông nhìn vào ánh mắt của Diệp Viễn, giống như đang nhìn một con cự thú hồng hoang vậy.

“Nửa… nửa bước Hóa Hải! Chuyện này… chuyện này làm sao có thể chứ?” Tròng mắt một tên trưởng lão Hóa Hải Cảnh của Tử Thần Tông sắp rớt cả xuống đất.

Một khắc trước vẫn còn là Ngưng Tinh tầng bảy, chỉ trong nháy mắt, Diệp Viễn lại đã biến thành nửa bước Hóa Hải Cảnh!

Đúng vào lúc này, ánh mắt của Diệp Viễn cũng vừa hay nhìn về phía hắn, lại còn cười với hắn một cái, nói: “Có phải rất tuyệt vọng không? Bây giờ… các ngươi đã nếm trải được tâm trạng của đệ tử u Vân Tông hay chưa?”

Vẻ mặt tươi cười của Diệp Viễn giống như một cậu bé hàng xóm hiền lành vỏ hại vậy, nhưng mà ai lại có thể coi hắn như đứa trẻ nhà hàng xóm được đây?

Thiếu niên này bây giờ giống như là tử thần giáng thế vậy!

“Chạy… chạy… chạy! Mau chạy đi!” Tên trưởng lão Hóa Hải đó cũng lập tức quay đầu chạy.

Lúc này một đám đệ tử Tử Thần Tông mới đột nhiên bừng tỉnh, chạy tán loạn như ong vỡ tổ.

“A! Cứu mạng !”

“Đây là ma quỷ, mau chạy đi!”

Trong nháy mắt đám đệ tử Tử Thần Tông đã loạn nháo nhào lên.

Bọn chúng hận cha mẹ không thể sinh bọn chúng ra nhiều hơn mấy cái chân, đế bọn chúng có thể chạy nhanh hơn một chút.

Rất nhanh, thân hình của tất cả bọn chúng đều im bặt mà dừng lại, giống như bị dừng hình ảnh vậy!

Bới vì ở trước mặt bọn chúng, ngưng tụ ra vô số cánh hoa, đem đường lui của tất cả bọn hắn đều phong kín lại!

Tên trưởng lão Hóa Hải cảnh chạy đầu tiên kia nghiến răng một cái, triển khai toàn bộ khí thê’ muốn xông ra.

Chỉ nghe thấy âm thanh “xoẹt xoẹt” truyền ra, một thi thể máu thịt be bét từ không trung rơi xuống.

Lần này, tất cả mọi người đều tuyệt vọng rồi!

“Bộp!”

Một tên đệ tử Tử Thần Tông quay về phía Diệp Viên quỳ xuống, khóc lóc: “Tha… tha mạng cho ta! Ta biết sai rồi, tha cho cái mạng chó này của ta đi… hu hu…”

Hắn vừa quỳ xuống liền giống như bệnh dịch vậy, nháy mắt đã truyền nhiễm cho tất cả đệ tử Tử Thần Tông.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK