Cho dù Diệp Viễn có thật sự là một tên lừa gạt, hắn cũng đến bóp mũi lại nhận, mà đánh đổi chính là tính mạng của tất cả tộc nhân trong Hùng tộc bọn họ!
Tử Phong là tộc trưởng của Tử Giao tộc, thực lực không phân cao thấp với Hùng Chiến. Nếu như Hùng Chiến không có cách nào khôi phục thực lực thì Hùng tộc chỉ có một con đường có thể đi, đó chính là diệt vong.
“Hùng Thiết thiếu chủ cứ yên tâm giao tộc trưởng cho ta.” Diệp Viễn nhàn nhạt nói.
Hùng Thiết gật gật đầu quay ra nói với thuộc hạ: “Hùng Huy, đi mời đại trưởng lão tới! Sau khi đưa Diệp huynh đi gặp tộc trưởng xong ta sẽ cùng đi ngăn trở Tử Phong với các ngươi!”
Thực lực của Hùng tộc cường đại hơn rất nhiều so với tộc Ngọc Diện Tiên Hồ, chẳng những có tộc trưởng cấp sáu sơ kỳ đỉnh phong, còn có một vị đại trưởng lão cấp sáu sơ kỳ. Chỉ là vị đại trưởng lão kia không tham gia nhiều đến chuyện thường ngày, sự vụ cơ bản trong tộc đều giao cho Hùng Thiết quản lý.
Thấy Hùng Thiết phân phó như thế, Diệp Viễn vội vàng nói: “Hùng Thiết thiếu chủ, không thể!”
“Hả? Lời ấy của Diệp huynh có ý gì?” Hùng Thiết bất ngờ hỏi Diệp Viễn.
Diệp Viễn nói: “Thiếu chủ tuyệt đối không nên làm ra vẻ như đang đối đầu với đại địch, cũng không cần mời đại trưởng lão của các ngươi xuống núi, chỉ cần để hắn quan sát tất cả mọi động tĩnh trong tộc, bất cứ lúc nào cần cũng có thể ra tay là được. Thiếu chủ đi gặp tên Tử Phong kia, chỉ nói tộc trưởng đang bế quan, ít ngày nữa là có thể xuất quan, tuyệt đối không nên để lộ ra sợ hãi. Chắc chắn Tử Giao tộc còn không cách nào xác định được tin tức cho nên mới phải gióng trống khua chiêng. Bọn chúng làm vậy chính là vì muốn rung cây dọa khỉ. Nếu các ngươi phản ứng quá kịch liệt, vừa vặn trúng vào ý đồ của bọn chúng. Hư thì như thực, thực lại như hư, hiểu không?”
Hùng Thiết ngu ngơ như là nghe hiểu, rồi lại thật giống như không hiếu. Có điều hắn cảm thấy Diệp Viễn nói rất có lý.
Thế nhưng lúc này là lúc không cho phép Hùng Thiết suy nghĩ nhiều, hắn gật gù liền đưa Diệp Viễn đi gặp Hùng Chiến.
Diệp Viễn nhìn thấy tình cảnh này, cũng không khỏi thầm than trong lòng, Hùng tộc này đần, cũng thật là quá mức đi.
Mặc kệ Hùng Thiết đã lĩnh ngộ được bao nhiêu phần ý kiến của mình, có thể kéo dài được chút nào hay chút ấy. Mình đành phải nhanh lên một chút vậy, nếu không đến lúc Tử Giao tộc thật sự đánh vào đến thì coi như chơi không vui nữa rồi.
Khi Diệp Viễn nhìn thấy Hùng Chiến thì không khỏi hoảng sợ một trận, đến cùng là tên này hấp thu bao nhiêu Hỏa Nguyên Tinh mà trúng độc sâu như thế.
Hùng Chiến trước mắt khuôn mặt tiều tụy, nhìn qua lại giống như một người điên, nào có chút phong phạm nào của cường giả cấp sáu.
Hùng Thiết nhìn thấy Hùng Chiến, quỳ gối trước mặt hắn rưng rưng nói: “Tộc trưởng, vì tộc Hỏa Nguyên Chân Cương Hùng chúng ta, người phải cố gắng chịu đựng! Con đưa Diệp huynh đến, hắn nhất định có thể trị khỏi hỏa độc trong cơ thể người!”
Mặt mày Hùng Chiến phờ phạc, nghe được Hùng Thiết nói mới miễn cưỡng mở hai mắt ra, hơi nhìn lướt qua Diệp Viễn, hữu khí vô lực nói: “Tiểu… tiểu tử cấp bốn thì có… có biện pháp gì?”
“Chuyện này… Diệp huynh hắn là vu sư giỏi nhất, chắc chắn là hắn có biện pháp cứu người!” Hùng Thiết cũng khó nói, chính mình hiện tại đã không có cách nào.