Mục lục
Tuyệt Thế Dược Thần - Diệp Viễn (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Thật ra ta là một kẻ rất hâm mộ đại nhân! Từ lúc nhìn thấy thực lực cường đại của đại nhân ở Long tộc, tiểu nhân đã bị đại nhân khuất phục hoàn toàn.” Diệp Thịnh nói.

Vốn tại thời điểm Thiên Cơ Lâu ban bố danh sách Thập Đại Thần Vương, Diệp Thịnh cũng là một trong số những người khiêu chiến.

Đương nhiên, sau khi hắn đến Long tộc thì phát hiện bản thân mình chẳng là gì.

Nhưng khi hắn biết thực lực của Diệp Viễn thì đã hoàn toàn trở thành người hâm mộ kiên định của Diệp Viễn.

Vì thế, hắn dùng nhiều tiền để mua nhiều loại tư liệu về Diệp Viễn từ Thiên Cơ Lâu, cho nên hắn vô cùng hiểu rõ Diệp Viễn.

Hắn biết rõ, Diệp Viễn không chỉ có riêng ý cảnh cảm ngộ cực kỳ cao, mà về phương diện Luyện Thể cũng không kém hơn cảnh giới nguyên lực chút nào.

Hơn nữa, người bên cạnh Diệp Viễn ngoại trừ Nguyệt Mộng Ly ra, còn có một tiểu cô nương thực lực không kém, tiểu cô nương này xuất hiện bên cạnh Diệp Viễn không nhiều lắm, nhưng dường như cũng là một người Diệp Viễn rất xem trọng.

Tổng hợp lại, người trẻ tuổi lạ lẫm trước mắt này, có ít nhất năm sáu thành chắc chắn là Diệp Viễn.

Đương nhiên, hắn cũng không dám hoàn toàn khẳng định, nhưng tình huống vừa rồi hắn không thể không mạo hiểm thử một lần.

Kết quả, hắn thật sự thành công rồi.

“Đại nhân, bây giờ chúng ta... nên làm gì đây?” Diệp Thịnh có chút chần chờ nói.

Người cùng đồng hành có đến hơn mười người, ngoại trừ năm người Diệp Viễn bọn họ thì vẫn còn mười mấy người.

Bọn hắn nhìn thấy thái độ của Diệp Thịnh cũng đoán được Diệp Viễn chính là một đại nhân vật khó lường, nguyên một đám lộ ra ánh mắt chờ mong.

“Còn có thể làm sao nữa, đương nhiên là lên núi xem một chút. Gia Cát Thanh Hư nói nơi đây gọi là Đoạn Hồn Lĩnh, xem ra thật đúng như tên gọi!” Diệp Viễn cảm khái nói.

Nhưng mà, hiện tại thứ có thể làm cho hắn kiêng kỵ ở Thần Vực này cũng không nhiều lắm.

Một đoàn người dọc theo đường núi, leo lên bên trên cũng không phát hiện ra có cái gì quái lạ.

Nhưng mà phần bình tĩnh này lại khiến cho mọi người càng cảm thấy sợ hãi trong lòng.

“Đại nhân, ta... vì sao ta lại có cảm giác không đúng lắm?” Diệp Thịnh nuốt nuốt nước miếng nói.

“Đương nhiên là không đúng, nếu đúng thì Gia Cát Thanh Hư cũng sẽ không sai khiến chúng ta lên đây.” Diệp Viễn lại thờ ơ không thèm để ý nói.

Diệp Viễn bình tĩnh thong dong cũng ảnh hưởng tới mọi người, giúp cho nội tâm của bọn hắn ổn định hơn một chút.

Đi không bao lâu, bỗng nhiên phía trước xuất hiện chằng chịt vải trắng rậm rạp.

Nhìn kỹ lại thì chính là vô số Chiêu Hồn Phiên!

Trên đường núi gập ghềnh kia, có mười mấy đạo nhân ảnh ngã trên mặt đất, không còn khí tức.

“Là bọn hắn! Là nhóm người đến đây trước!” Bỗng nhiên có người cả kinh kêu lên.

“Cái này... ở đây thật là đáng sợ! Chúng ta... chúng ta vẫn nên đi về phía trước đi!” Một tên khác sắc mặt trắng bệch, đề nghị.

Lông mày Diệp Viễn cau lại, thản nhiên nói: “Đã muộn rồi.”

Thấy người kia có biểu cảm khó hiểu, Diệp Viễn tiếp tục nói thêm: “Ngươi quay đầu lại nhìn xem.”

Người nọ nhìn lại, trên mặt càng không còn một điểm huyết sắc.

"Chuyện này... chuyện này là như thế nào?”

Con đường lúc đi đến đã hoàn toàn biến mất không thấy gì nữa.

Hai bên đường đều là Chiêu Hồn Phiêu rậm rạp chằng chịt, làm gì còn chút giống với đường núi nào?

Trong lúc bất tri bất giác bọn họ đã lâm vào vòng vây của Chiêu Hồn Phiên.

“Xem ra, chúng ta đã bị mắc kẹt vào trong không gian chồng chéo. Bất tri bất giác chúng ta đã xâm nhập vào một địa phương khó lường!” Diệp Viễn thản nhiên nói.

Hắn biết rõ, nơi này thật sự không phải là huyễn cảnh gì, mà chính là không gian chân thật!

Nếu như là huyễn cảnh thì Diệp Viễn đã sớm nhìn thấu chứ không phải chờ tới bây giờ.

Kỳ thật, ngay cả Diệp Viễn cũng vô cùng ngoài ý muốn, chính hắn lâm vào mảnh không gian này mà vẫn không phát giác ra được.

Hơn nữa nhìn dáng vẻ, mảnh không gian này tiến đến thì dễ dàng, nhưng nếu muốn đi ra ngoài, sợ là không dễ rồi.

“Đại… đại nhân, cái này... cái này nên làm như thế nào mới được?” Lại một tên cường giả Thần Vương hỏi, nói chuyện đều không trôi chảy được nữa.

Mấy người phía trước không hề có chút động tĩnh nào, tám chín phần là đã gặp phải chuyện không hay.

Bọn hắn nhìn thấy trận thế bực này thì làm gì có chuyện không sợ hãi cơ chứ?

Dù sao thì mười mấy người đến đây trước đó, thực lực đều không yếu so với bọn hắn.

“Xem ra mảnh không gian này dễ dàng tiến vào nhưng lại khó ra, đã không còn cách nào quay đầu lại, vậy cũng chỉ có thể đi về phía trước thôi.” Diệp Viễn thản nhiên nói.

“Nhưng mà, nhưng mà bọn hắn...”

Diệp Viễn nhàn nhạt nhìn hắn một cái, nói: “Nếu như ngươi có những biện pháp khác thì tất nhiên bản thiếu gia cũng sẽ không ngăn cản ngươi.”

Một câu này lại làm cho hắn ỉu xìu.

Nơi này vô cùng quỷ dị, Diệp Viễn đã là con đường duy nhất để bọn hắn có thể dựa vào rồi.

Dứt lời, Diệp Viễn cũng mặc kệ hắn ta, chậm rãi đi về nơi nhóm người phía trước ngã xuống.

Những người khác hết cách cũng đành phải đuổi theo.

Diệp Viễn thò tay bắn ra hơn mười đạo nguyên lực, tạo thành tơ mỏng bay về phía mười mấy người kia.

Mọi người nhìn thấy một màn này, ánh mắt đều ngưng tụ, bị một màn khống chế nguyên lực tinh tế này của Diệp Viễn làm cho kinh ngạc.

Trong số bọn hắn có không ít cường giả Thần Vương, thế nhưng lại không một ai có thể làm được đến trình độ như Diệp Viễn.

Sau mấy hơi, Diệp Viễn lắc đầu nói: “Đều chết cả rồi! Thân thể của bọn hắn không hề tổn hao một cọng lông tóc nào, cũng chỉ là một cái xác không. Thần hồn của bọn hắn đều đã bị người khác thu mất. Tại đây không có dấu vết đánh nhau, xem ra bọn hắn căn bản không hề có sức đánh trả.”

Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều rùng mình.

Nơi này quả nhiên tà môn!

“Đại nhân, ta nhớ nhóm đầu tiên có đến mười bảy người, mà ở trong đó chỉ có mười lăm người, hình như có hai người không ở đây.” Diệp Thịnh nói.

Diệp Thịnh biết rất rõ Diệp Viễn, không hề tâm thần bất định như những người khác.

Diệp Viễn gật đầu nói: “Hai người kia là người mạnh nhất trong nhóm người đầu tiên, nếu như không có gì bất ngờ gì xảy ra thì chúng ta tiến lên phía trước mới có thể thấy được thi thể của bọn hắn.”

Lúc này, một luồng gió quỷ dị thổi qua, thổi bay những Chiêu Hồn Phiên kia lên.

“Ô ô...”

Lập tức, xung quanh vang lên một hồi âm thanh quỷ khóc.

Diệp Viễn nhướng mày, trầm giọng nói: "Khoá hết sáu giác quan lại, không được nghe thanh âm này!”

Tất cả mọi người đều biến sắc, lập tức tranh thủ đóng chặt sáu giác quan, không dám tiếp tục nghe âm thanh quỷ khóc này.

Cái âm thanh quỷ khóc này có hiệu quả nhiếp hồn, dường như Diệp Viễn là người phát hiện trước tiên cho nên mới mở miệng nhắc nhở.

Chính hắn thì lại không thèm để ý một chút nào, sợ rằng trên đời này rất khó tìm ra thứ có thể nhiếp được thần hồn của hắn.

“Đi!” Diệp Viễn trầm giọng nói.

Một đoàn người tiếp tục đi lên phía trước đi, nhưng thâm nhập càng sâu thì cái âm thanh quỷ khóc thút thít nỉ non kia càng đáng sợ.

Đến cuối cùng lại biến thành tiếng thét chói tai.

Tiếng thét kia, chói tai vô cùng.

Vô số Chiêu Hồn Phiên phát ra hào quang màu tím nhàn nhạt, khiến cho cả phiến không gian trở nên càng thêm quỷ dị khó lường.

“Cứu… cứu mạng!” Một tên cường giả Thần Vương giống như bị bóp cổ, dùng sức hô lên.

Diệp Viễn nhướng mày, phát hiện tuy người này đã đóng chặt sáu giác quan, nhưng thần hồn vẫn bị dần dần kéo ra khỏi thân thể.

Tuy hắn đang liều mạng giãy dụa, nhưng vẫn phí công như cũ.

Không riêng gì hắn, những người khác cũng giống như thế!

Ngoại trừ Nguyệt Mộng Ly ra, Bạch Quang và Lục Nhi cũng có xu thế giữ không vững.

Nguyệt Mộng Ly là thân thể Tiên Thiên Chiến Hồn, một nửa thần hồn của nàng đã sớm hợp nhất với linh nhục, khí huyết của bản thân cực kỳ cường đại.

Thủ đoạn bực này sẽ không có cách nào rung chuyển được.

Nhưng Lục Nhi thì không chịu được, trên mặt nàng lộ ra biểu cảm hết sức thống khổ, hiển nhiên đã có chút nhịn không nổi rồi.

“Thiếu… thiếu gia!” Lục Nhi nói một cách yếu ớt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK