Mục lục
Tuyệt Thế Dược Thần - Diệp Viễn (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Vút vút vút…”

Hơn mười tia kiếm quang xẹt qua trời cao, sáng lên một vẻ kinh diễm.

Bạch Thần chỉ cảm thấy hoa mắt, trường thương không có chút trở ngại nào trực tiếp xuyên thẳng vào lồng ngực đối thủ.

Bạch Thần còn chưa kịp kinh hỉ đã phát hiện máu trên người đối phương chảy ào ào sau đó bị cắt thành mấy khúc.

Đối thủ trợn to hai mắt, đến cuối cùng cũng không biết là mình chết như thế nào.

Hai mắt Bạch Thần cũng trợn to, cũng không biết được là đối thủ chết như thế nào.

Rất rõ ràng là hoàn toàn không có quan hệ gì với một thương kia của hắn.

Không riêng gì Bạch Thần, mấy người tùy tùng của hắn cũng ngẩn người ra đó.

“Phốc phốc phốc…”

Toàn bộ cường giả Thu Vũ Thánh Cung bị chém thành tám khúc, chết đến không thể chết thêm được nữa.

“Vừa rồi… vừa rồi xảy ra chuyện gì?”

“Thật… thật mạnh!”

“Quá… quá mạnh! Đây mới thực sự là cao thủ!”

Từng người tùy tùng của Bạch Thần đều hít vào một ngụm khí lạnh, ánh mắt kinh hãi nhìn về phía Diệp Viễn.

Ánh mắt kia, có kinh ngạc, có cảm kích nhưng mà càng nhiều hơn vẫn là sự sợ hãi!

Trong chớp mắt giết sạch toàn bộ mười mấy cường giả Động Huyền Thần Cảnh, bên trong còn có một cường giả nửa bước Khuy Thiên.

Loại thực lực này, căn bản bọn họ không dám tưởng tượng!

Cho dù là cường giả Khuy Thiên có ở đây, sợ rằng cũng không thể làm được sạch sẽ gọn gàng như vậy?

Đay chính là mười mấy cường giả Thần Cảnh đó, thế mà hắn lại giết như là chém dưa thái rau vậy!

Sắc mặt Ma Vân tái nhợt như tờ giấy, bắp thịt trên người bởi vì sợ hãi mà không ngừng run rẩy.

Lúc trước hắn đã làm cái gì?

Đánh một chưởng về phía Diệp Viễn?

Mình là chán sống rồi muốn chết sao?

Thực lực của người trung niên bên Thu Vũ Thánh Cung kia xấp xỉ hắn, nhưng mà đến phản ứng cũng không kịp đã bị Diệp Viễn giết.

Cho dù là mình ở trước mặt hắn, cũng sẽ không chống đỡ được nhiều hơn nửa canh giờ!

Diệp Viễn vừa ra tay đã mang đến một sự chấn động mạnh mẽ.

Ma Vân thở sâu, cố ép sợ hãi trong lòng xuống, khom người thi lễ với Diệp Viễn: “Ma Vân trước đó đã trách oan đại nhân, cho nên mới làm ra chuyện ngu xuẩn như vậy. Đa tạ đại nhân không kể hiềm khích lúc trước, cứu tính mạng của chúng ta! Ma Vân tự biết có tội, xin đại nhân trách phạt! Chỉ là… xin đại nhân buông tha chi Bạch Thần thiếu chủ!”

Toàn thân Bạch Thần chấn động, vội vàng nói: “Diệp… đại nhân, Ma Vân lão sư chỉ là sốt ruột hộ chủ, xin đại nhân lượng thứ, Bạch Thần nguyện ý trả bất cứ giá nào!”

Ma Vân là nhìn hắn trưởng thành, như thầy như cha, tình cảm của hai người cực kỳ tốt.

Bảo Bạch Thần mở mắt đứng nhìn Ma Vân bị giết, hắn không làm được.

Ma Vân biến sắc, nói: “Thiếu chủ không cần cầu tình, Ma Vân mạo phạm tới đại nhân đã phạm phải tử tội! Đại nhân có thể xuất thủ cứu chúng ta, đã là khoan hồng độ lượng! Thiếu chủ, không cần phải cầu tình cho Ma Vân!”

Diệp Viễn nhìn thầy trò hai người, đột nhiên có chút buồn cười, nhưng cũng hơi cảm động.

Bản tính Bạch Thần này thuần lương, khiến hắn rất thích, nếu không vừa rồi cũng sẽ không xuất thủ.

Diệp Viễn bỗng nhiên nhếch miệng cười nói: “Các ngươi ở chỗ này tranh, tên kia sắp chạy trốn rồi đó.”

Ma Vân biến sắc, lúc này mới cảnh giác, hóa ra Bạch Xung còn chưa có chết mà đã nhanh chân chạy trốn.

Vừa rồi khi Diệp Viễn xuất thủ, Bạch Xung cũng là sợ đến ngốc, trực tiếp ngẩn người ở đó.

Bây giờ thấy thầy trò Ma Vân nói chuyện với Diệp Viễn, hắn đâu suy nghĩ nhiều được nữa mà vội vã chạy trốn.

Ma Vân hừ lạnh một tiếng, thân hình bay ra ngoài nhanh như chớp.

Thực lực của hắn mạnh hơn Bạch Xung rất nhiều, nhưng mà Bạch Xung đã nhanh chân bay ra ngoài thật xa, nhất thời Ma Vân đuổi không kịp.

Bạch Thần biến sắc, nếu như để Bạch Xung trốn thoát thì hậu hoạn khôn cùng!

Nhất thời nóng ruột, hắn không nhịn được năn nỉ với Diệp Viễn: “Đại nhân!”

Diệp Viễn cũng không dông dài, phất tay chính là chém ra một kiếm.

Một kiếm này, tất cả mọi người đều thấy rõ ràng.

Sắc mặt Bạch Thần và các tùy tùng của mình đều tái nhợt như tờ giấy, bị một kiếm này làm cho chấn kinh.

Trước đó bọn họ còn dương dương tự đắc cảm thấy mình đã cứu Diệp Viễn một mạng.

Thật ra người ta là khinh thường xuất thủ!

Bạch Thần bỗng nhiên biết được vì sao Thận Thú Sư kia lại kinh sợ như thế, hai ba lần đã bị mình đánh ngã.

Căn bản là nó đang sợ Diệp Viễn!

Kiếm quang sắc bén xẹt qua chân trời, giống như chém bầu trời kia thành hai khúc.

Kiếm quang mang theo thanh thế kinh người, đạo kiếm này lao tới trước, dường như chỉ trong chớp mắt đã chặt đường đường đi của Bạch Xung.

Bạch Xung đang chạy như điên, đột nhiên thấy phía trước có một đường kiếm quang kinh thiên động địa cắt ngang, hắn sợ đến mức tè ra quần, làm sao còn chạy được nữa?

Một thoáng ngơ người này làm cho thân hình nhanh như chớp của Ma Vân đã đuổi kịp.

Bạch Xung bị khí thế một kiếm này dọa cho đến chân cũng mềm ra, nào còn có thể là đối thủ của Ma Vân, trực tiếp bị Ma Vân phong bế thần hải, xách như xách con gà trở về.

Bạch Thần nhìn thấy, thở phào một hơi thật mạnh, cảm kích nói: “Đa tạ đại nhân xuất thủ!”

Diệp Viễn khoát tay một cái: “Được rồi, ta còn có việc ở nơi này, cũng nên đi rồi, không tiễn.”

Diệp Viễn vung tay lên, xoay người rời khỏi.

Bạch Thần biến sắc, vội vã hô: “Đại nhân!”

“Hửm? Còn có chuyện gì?”

Bạch Thần nói: “Không biết… đại nhân muốn đi nơi nào?”

Diệp Viễn thản nhiên nói: “Bốn biển là nhà, không có nơi cố định.

Bạch Thần vừa nghe thế liền vui mừng, hóa ra Diệp Viễn đại nhân là cao nhân ẩn thế, không ngờ được vận khí của mình lại tốt như vậy, có thể gặp được hắn.

Nếu không sợ rằng hôm nay sẽ chính là ngày chết của mình.

“Nếu như đại nhân không có nơi đi, không bằng đi Bạch Dạ Thánh Cung làm khách, thế nào? n cứu mạng của đại nhân, Bạch Thần không có gì để báo đáp, vậy thì xin đại nhân cho ta một cơ hội làm hết sức mình với tư cách là chủ nhà.” Bạch Thần dùng đôi mắt ao ước nhìn về phía Diệp Viễn nói.

Đương nhiên Diệp Viễn cũng không phải thật sự muốn rời đi, chỉ là muốn chơi một chút thủ đoạn lạt mềm buộc chặt mà thôi.

Hắn đã sớm nhìn ra, sợ rằng thân phận của Bạch Thần này ở thế giới Thiên Lộc không phải tầm thường.

Hơn nữa, thế lực đằng sau Bạch Thần tên là Bạch Dạ Thánh Cung, mà người thống trị tối cao của thế giới Thiên Lộc là Thiên Lộc Thần Cung, rất có thể ở hai nơi này tồn tại mối liên hệ nào đó.

Đi vào Bạch Dạ Thánh Cung, nói không chừng cũng có thể thăm dò được tin tức của Hồn Thạch Vạn Thọ Thiên.

Chỉ là Diệp Viễn cũng biết, nhiều năm như thế có không ít người đi vào thế giới Thiên Lộc lịch luyện đều là nhằm vào mấy thứ này mà tới.

Nếu như mục tiêu của Diệp Viễn quá rõ ràng, sợ rằng sẽ làm cho người khác hoài nghi.

Cho nên, chuyện này phải từ từ tính toán.

Diệp Viễn cố ý yên lặng chốc lát rồi gật đầu nói: “Được rồi, trái phải cũng không có chuyện gì, đi dạo một chút cũng không sao.”

Bạch Thần nghe vậy thì cực kỳ vui mừng, luôn miệng nói: “Quá tốt rồi! Đa tạ đại nhân nể mặt!”

Lúc này, Ma Vân đã áp giải Bạch Xung trở về, trực tiếp ấn một cái làm hắn quỳ trên mặt đất.

Sắc mặt Bạch Thần trầm xuống, cả giận nói: “Bạch Xung, ta vẫn luôn xem ngươi như ca ca ruột, từ nhỏ cực kỳ kính trọng với ngươi! Dù cho ngươi có chỗ bất mãn với ta, ta cũng không tính toán cái gì! Nhưng mà hôm nay, ngươi lại câu kết với người của Thu Vũ Thánh Cung làm ra loại chuyện này, thật là làm cho người đệ đệ như ta thất vọng, đau khổ!”

Bạch Xung ôm chặt lấy bắp đùi Bạch Thần, nói: “Đệ đệ tốt của ta, ta… ta sai rồi! Ta thật sự biết sai rồi! Ta… ta là nhất thời hồ đồ! Cầu xin người, cầu xin người bỏ qua cho ta đi!”

Bạch Thần cười lạnh nói: “Ta biết các người đều nói ta mềm yếu vô năng, không xứng với vị trí thiếu chủ này! Nhưng mà, ta không ngốc! Loại giải thích này, ngươi nói với phụ vương đi!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK