Diệp Viễn cũng chỉ biết cười trừ trước tình trạng hiện tại của mẫu thân. Xem ra nỗi khát vọng được mẫu thân hắn chôn chặt trong lòng bao nhiêu năm qua cuối cùng cũng có ngày được giải toả.
Sau khi gặp mặt, hai cha con hàn huyên không ngớt, Diệp Viên thuật lại chuyến đi tới Hạo Thiên Tháp một cách sơ lược đơn giản nhưng cũng đủ khiến Diệp Hàng kinh ngạc không thôi.
Vũ khí mạnh nhất của Vô Biên giới lúc này lại đang nằm trong tay nhi tử của mình, thành tích này thật quá đáng nể.
Sau khi hay tin ngày mai nhi tử sẽ phải lên đường, Diệp Hàng cười lớn nói: “Đi đi, nam nhi trí ở bốn phương! Nhưng tình thế thời nay loạn lạc, hơn nữa Xích Quang Thành lại là nơi vô cùng nguy hiểm, nhớ cẩn thận!”
Từ ánh mắt của phụ thản Diệp Viễn cũng thấy rõ sự luyến tiếc và quan tâm, nhưng hắn lại làm ra vẻ không để ý, ngoài miệng tươi cười nhưng trong lòng cảm động vô cùng.
Thực lực của Diệp Viễn bây giờ đã vượt xa Diệp Hàng, thế nhưng trong lòng Diệp Hàng, Diệp Viễn vẫn mãi chỉ là đứa trẻ.
Và đối với những quyết định của Diệp Viễn, Diệp Hàng luôn ủng hộ vô điều kiện, vì hắn tin ở con trai mình.
Nếu như nói có một người là đấng cứu thế của Vô Biên giới này, thì người đó chắn chắn là Diệp Viễn!
“Phụ thản yên tâm, Viễn Nhi cũng đã có dự tính của riêng mình, sẽ không làm chuyện hồ đồ đâu. Hơn nữa lúc còn ở bên trong Hạo Thiên Tháp con đã lấy được một tấm phù lục vô cùng lợi hại, cho dù có phải đối đầu với võ giả Thần Du Cảnh đỉnh phong cũng thừa sức đối phó lại.” Diệp Viễn cười nói.
Diệp Viễn có thể nhận nhiệm vụ không ai muốn làm này, vì hắn biết tầm quan trọng của Xích Quang Thành.
Trừ phi cắt cử cường giả Thần Du Cảnh đi, bằng không ai tới cũng coi như đưa người vào chỗ chết.
Hơn nữa trong Xích Quang Thành tập trung rất đông những võ giả của mười mấy toàn thành phía đông nam. Một khi vỡ thành, coi như bách tính lầm than.
Diệp Viễn đã sớm coi Vô Biên giới là nhà của mình, nên làm sao hắn có thể nhẫn tâm để chuyện như vậy xảy ra được?
Đương nhiên, lần này đi Diệp Viễn vẫn còn có mục đích khác, đó chính là muốn xem xem, rốt cuộc đám người của Cuồng Phong giới đang tính toán cái gì, tại sao lại làm ra việc táng tận lương tâm như vậy.
Trong ấn tượng của Diệp Viễn, võ giả Cuồng Phong giới tuy hiếu chiến nhưng không tàn ác như vậy.
Ăt phải có nguyên nhân nào đó mới xảy ra chuyện như thế.
Quả nhiên, Diệp Hàng nghe Diệp Viễn nói vậy, cũng yên tâm hơn phần nào.
“Cái gì? Sao Diệp Viễn muốn lấy nhiều dược liệu như thế? Hắn… hắn định dùng dược liệu thay cơm hả, mà có thay cơm cũng không cần dùng nhiều tới
vậy?”
Ninh Nhất Hiền nhìn danh sách đan dược trong tay, kinh ngạc tới mức sắp rớt cả quai hàm.
Cấp bậc của những dược liệu này cũng không cao, mà có thì cao nhất cũng chỉ là được liệu chuẩn cấp bốn. Nhưng số lượng đề ra trong danh sách này thì lại quá nhiều.
“Ngươi đừng quên tên tiểu tử này còn là một luyện dược sư!” Tịnh Huyền nhắc nhở.
Ninh Nhất Hiền lặng người, nhưng vẫn lắc đầu nói: “Ta đương nhiên biết hắn là luyện dược sư, nhưng ở Xích Quang Thành nào có nhiều luyện dược sư như vậy, mà hắn cần dùng tới nhiều loại dược liệu cấp thấp như vậy để làm gì? Một mình hẳn có luyện tới sang năm cũng không hết chỗ dược liệu này?”
“Trước giờ Diệp Viễn luôn hành sự nằm ngoài dự đoán của người khác, hắn làm như thế ắt hẳn có dụng ý riêng. Lần này tới Xích Quang Thành, hắn chỉ dẫn theo bốn đệ tử chúng con, có thể thấy trợ thủ đắc lực còn lại chính là số dược liệu này. Tuy không biết hắn sẽ điều chế đan dược như thế nào, nhưng con nghĩ hắn sẽ không làm những chuyện vô vị đâu.” Doãn Yên Hoa nói.
Ninh Nhất Hiền ngấn người, cẩn thận suy nghĩ lại, sau đó liền cho người đi chuẩn bị dược liệu.
“Ba người các ngươi có suy nghĩ gì khi thấy Diệp Viễn đơn thương độc mã tới Xích Quang Thành, hắn định giải vây Xích Quang Thành bằng cách nào?”
Ninh Nhất Hiền đột nhiên lên tiếng hỏi.
Cả ba người đều lắc đầu, Quách Đào Quần nói: “Nói thực lòng, từ lần đầu tiên gặp Diệp Viễn, con chưa bao giờ hiểu được suy nghĩ của đệ ấy! Nói trắng ra tư duy của con không thể bì lại được với đệ ấy. Con tính mười bước, thì e rằng đệ ấy đã sớm tính ra cả trăm bước rồi.”
Ninh Nhất Hiền nghe vậy cũng chỉ biết cười khổ: “Đừng nói là các ngươi, mà ngay cả lão phu cũng không đoán rõ suy nghĩ của hắn. Thôi bỏ đi, để hắn tự lo liệu, những người già cả như chúng ta chỉ cần làm tốt công việc hậu cần là được rồi! Lão Tân này, hai nhà chúng ta phái thêm một đội nữa chia làm hai hướng đi tới Bình Dương Thành và Vĩnh An Thành!”