Lúc này, Dương Nhất Đao hối hận muốn điên.
Tét!
Tét!
Tét!
Dương Nhất Đao hung hăng tát mình mấy cái bạt tai, một bên đau khổ nói: "Diệp Viễn, ngàn sai vạn sai đều là lỗi của ta! Ta không nên bị ma quỷ ám ảnh ngấp nghé Thiên tôn Linh Bảo của ngươi! Thế nhưng... Thế nhưng nói cho cùng, tất cả mọi người đều là nhân tộc, ngươi có thể trơ mắt ra nhìn tất cả mọi người chết dưới tay của ma tộc sao?"
"Đúng vậy! Diệp Viễn lúc này chúng ta có cùng chung mối thù, nên cùng nhau đối phó ma tộc trước!"
"Tất cả mọi người đều là đồng bào nhân tộc, ngươi không thể thấy chết không cứu!"
...
Nghe thấy Dương Nhất Đao nói vậy, những Chân Thần cường giả kia cũng lên tiếng hát đệm, muốn ở trên phương diện đạo đức ràng buộc Diệp Viễn.
Vốn dĩ Diệp Viễn đã có chút dao động, thế nhưng khi nghe Dương Nhất Đao nói nửa câu sau, Diệp Viễn liền nổi giận.
"Đủ rồi!"
Diệp Viễn nổi giận gầm lên một tiếng, đánh gãy lời bọn họ.
Tất cả mọi người đều biến sắc, bọn họ đều có thể nhìn ra Diệp Viễn đang nổi giận.
"Dương Nhất Đao, chính ngươi sợ chết thì một mình ngươi sợ chết thôi là được rồi, cố ý lôi tất cả mọi người vào làm gì, là vì ngươi cảm thấy ta dễ mềm lòng sao? Hay là nói ngươi cảm thấy ta trẻ tuổi dễ lừa gạt?" Diệp Viễn nhìn Dương Nhất Đao, cười lạnh nói.
Vẻ mặt của Dương Nhất Đao giống như màu đất, lão ta không nghĩ tới Diệp Viễn lại thông minh và tinh anh như vậy.
Chút tâm tư nhỏ kia của lão ta đều bị Diệp Viễn nhìn thấu rồi.
Lão ta âm thầm kinh ngạc trong lòng, một tên tiểu tử một ngàn tuổi sao lại có thể có tâm cơ sâu như vậy?
Lão quái vật hắn sống trên trăm vạn năm, lại không thể chơi hắn một vố.
"Còn các ngươi nữa! Bây giờ biết mình là nhân tộc rồi hả? Bây giờ biết mình là đồng bào có cùng chung mối thù rồi? Trước kia các người đã làm cái gì hả? Lúc hai người bọn họ ở trong động đá vôi đối phó ta, trong các ngươi có ai đứng ra giúp ta không? Trước đó đám người Lý Khang ỷ thế hiếp người, trong các ngươi có ai đứng ra vì ta nói chuyện không? Hiện tại biết sợ rồi?"
Ánh mắt của Diệp Viễn sáng rực, đảo qua khuôn mặt của mỗi người.
Những nơi ánh mắt đi qua, cả đám Chân Thần cường giả kia đều cúi đầu xuống.
Trong lòng Diệp Viễn cười mỉa mai, những người này ai nấy đều tỏ ra đạo mạo, tự tư tự lợi.
Nói cái gì nhân tộc đại nghĩa, bất quá là rằng buộc đạo đức mà thôi.
Kiều Nguyên nói không sai, cho dù hắn giúp những người này vượt qua cửa ải này, nhưng chỉ cần Cuồng Đao quỷ tôn vừa biến mất, rất nhanh bọn họ lại sẽ khôi phục bản mặt lúc đầu.
"Ha ha ha.., Tên nhóc, ta thật sự đã xem thường ngươi rồi. Xem ra chính ngươi nhìn còn rõ hơn ta!" Kiều Nguyên cười to nói.
Đột nhiên Diệp Viễn thu lại cảm xúc, thản nhiên nói: "Ta biết, ở trong nhân tộc khẳng định cũng có Thiên tôn cường giả, Nhưng... Ta thật sự rất bội phục sự nhẫn nại của các ngươi, thế mà có thể chịu được đến bây giờ. Ha ha, muốn ngồi xem hổ đấu, làm ngư ông đắc lợi ư?"
Lời này của Diệp Viễn khiến Kiều Nguyên biến sắc.
Bọn họ đương nhiên cũng đã từng hoài nghi ở trong đám nhân tộc có Thiên tôn cường giả, thế nhưng thất thải nghê thạch cũng đã xuất hiện mà Thiên tôn nhân tộc vẫn không lộ diện, cho nên bọn họ cho rằng ở trong đám này không có Thiên tôn.
Không nghĩ tới, Diệp Viễn vậy mà cũng hoài nghi nhân tộc có Thiên tôn.
Ánh mắt của Diệp Viễn quét tới, cười nhạt nói: "Không lên tiếng phải không? Coi ta tiêu tiền như rác, để cho ta và Thiên tôn ma tộc đánh một trận sống mái có đúng không? Chẳng có ý nghĩa gì cả, các ngươi muốn trốn, ta lại nhất quyết không theo ý muốn của các ngươi! Cuồng Đao tiền bối cho bọn họ một đao, ép Thiên tôn đại nhân của chúng ta ra đây cho ta!"
Kiều Nguyên nghe xong, không khỏi cười to nói: "Ha ha ha..., Tên nhóc ngươi quả nhiên đủ hung ác! Là một nhân vật!"