Trừ khi, hắn không muốn ớ lại Cổ Phong Thành này nữa.
Thể diện của ba đại gia tộc, Quân Thiên Vũ có thể không cho nhưng hắn vẫn phải nế mặt thành chủ một chút.
Thành chủ là người được Thánh địa cử đến, Quân Thiên Vũ hắn đây có mạnh thế nào cũng không có khả năng mạnh hơn Thánh địa.
Cho nên, lúc này Quân Thiên Vũ chỉ ra tay trách móc, coi như kiếm chút lời cho Diệp Viễn mà thôi.
Nói gì thì nói, hắn chỉ lấy một cái tai, Cố gia sẽ không dám nói gì.
Cố Hồng vừa đau đến hít sâu vừa nói: “Diệp… Diệp đại sư, ngài tức giận thì cũng xả ra rồi, liệu… liệu có thể ra tay… cứu… tiểu thư nhà tiếu nhân không ạ?”
Đối với CỐ Hồng, dĩ nhiên Diệp Viễn sẽ không thương hại chút nào.
Gã đã từng dám nổi lên ý giết mình, không giết gã đã là nể mặt Cố gia rồi.
Sát ý lóe qua trong mẳt Cố Hồng trong giây lát đó, Diệp Viễn cũng coi như không thấy.
Có Quân Thiên Vũ ở đây, đừng nói CỐ Hồng, ngay cả Cố gia cũng không dám động đến mình.
“Cứu người thì có thể, nhưng lần này không giống nhận nhiệm vụ. Ngươi biết đấy, ta đã cho ngươi một cơ hội.” Diệp Viễn thản nhiên nói.
Cố Hồng nghe hắn nói vậy, lòng
I • A I A I S ■ I /V« I A
cũng hiện lên chút hối hận.
Nếu ngày đó gã đồng ý để Diệp Viễn xem bệnh cho tiểu thư, hiện tại nhất định sẽ được gia chủ khen ngợi, cũng sẽ không vì thế mà mất một lỗ tai.
Nhưng hối hận đã nhanh chóng bị hận thù thay thế.
Mặc dù gã không dám làm gì Diệp Viễn, nhưng người bên cạnh Diệp Viễn, gã vẫn dám động đến!
Chờ chuyện này lắng xuống, Cố Hồng ta nhất định sẽ cho người biết thế nào là lễ độ!
Mặc dù trong lòng hận vô cùng nhưng ngoài miệng gã không dám có một chút gì bất mãn, trái lại vẫn khép nép như cũ.
“Ta muốn khế đất của Oái Hương Lâu của CỐ gia ở phố Cổ Phong.”
“Cái gì! Oái… Oái Hương Lâu? ôi chao!”
Cố Hồng vừa kích động lên, vết thương lại rách ra, khiến gã đau đến nhe răng.
“Đúng thế!”
“Diệp… Diệp đại sự, việc này… này cũng quá là… liệu có thể… đổi điều kiện khác không ạ?”
CỐ Hồng thật muốn giết người, lần này tên Diệp Viễn kia đã quá tham lam rồi!
Nhưng mà gã nhất định phải nhịn xuống! Nếu không, kẻ chết chính là gã.
“Không thể thương lượng, hoặc đồng ý với điều kiện của ta, hoặc tìm người khác đi!” Diệp Viễn không hề nể tình.
“Việc này… tiểu nhân không thể tự quyết định, có thể… để tiểu nhân trở về bẩm báo lại với gia chủ không ạ?” Cố Hồng hỏi.
Diệp Viễn gật đầu nói: “Có thể, trước buổi trưa mai cần cho ta câu trả lời.
Bằng không, không cần nói tiếp nữa.”
Cố Hồng nào dám nán lại thêm, gã cắn răng chịu đựng cơn đau trên tai, vội vàng lộn trở về Cố gia.
Cố Hồng đi rồi, Quân Thiên Vũ hỏi: “Điều kiện này của Diệp lão đệ thật ngoài dự liệu của ta! Chẳng lẽ, Diệp lão đệ định khai tông lập phái ở Cổ Phong Thành này?”
“Ha, Oái Hương Lâu! Một tiểu tử mới Thần Du Cảnh có thể gánh được một Oái Hương Lâu lớn như vậy sao?” Cố Trường Thuận cười lạnh nói.
“Bẩm gia chủ, tiểu tử này ỷ có Quân Thiên Vũ làm chỗ dựa, căn bản không để Cố gia chúng ta vào mắt!” Cố Hồng nói, vẻ mặt đầy căm phẫn.
CỐ Trường Thuận nhìn Cố Hồng như cười như không, khiến gã chột dạ.
“Cố Hồng, xem ra mấy năm nay ta quá phóng túng ngươi rồi nhỉ!” Cố Trường Thuận cảm khái nói.
Cố Hồng giật thót cả người, vội quỳ phịch xuống đất, vẻ mặt như đưa đám: “Cố Hồng nào dám ạ! Thật sự là… thật sự là do bọn họ khinh người quá đáng.”