Diệp Hàng quá rõ con người Nhậm Tinh Thuần, cường giả trước mặt này không thể nào làm trái ý của hẳn được.
“Ngươi đi đi!” Diệp Hàng đang mải suy nghĩ thì bỗng nhiên nghe Từ Tử Huy nói.
“Hả?” Diệp Hàng sững người không kịp phản ứng lại.
“Ta nói, ngươi đi đi!” Từ Tử Huy trầm giọng nói.
Hắn vừa nói ra lời này, mấy tên thủ hạ lập tức sốt ruột.
“Đại nhân, hắn là kẻ thành chủ điểm danh phải giết! Ngài thả hắn đi, thành chủ đại nhân sẽ không bỏ qua cho ngài đâu!”
“Phải đó, chẳng lẽ ngài còn không biết tính tình của thành chủ đại nhân hay sao?”
“Không thể thả hắn đi được, đại nhân!”
Từ Tử Huy buồn bực hét lớn: “Ta bâo thả hắn đi, các ngươi đều điếc hết cả rồi sao? Chuyện này nếu như thành chủ đại nhân trách tội xuống, một mình ta sẽ gánh vác!”
Mấy tên thủ hạ kia vẫn định khuyên tiếp, Từ Tử Huy trừng mắt một cái, tức giận nói: “Còn nói tiếp, ta giết luôn mấy người các ngươi!”
Thấy thần sắc của Từ Tử Huy không giống như đang đùa, cuối cùng mấy tên thủ hạ kia cũng không nói tiếp nữa.
Vẻ mặt Diệp Hàng lại hoang mang nói: “Tiền bối, ngươi vì thả ta mà gánh trách nhiệm lớn như vậy, ta có thể hỏi một chút là vì sao không?”
Từ Tử Huy khoát tay đáp: “Ta nhận ân huệ của Diệp công tử, thực sự không xuống tay được, ngươi đi đi!”
Diệp hàng mừng rỡ, vui mừng nói: “Viễn Nhi thực sự đang ở Vô Phương Thành sao?”
Từ Tử Huy gật gật đầu, nói: “Diệp công tử đích thực là đang ở Vô Phương Thành! Trước đây hắn có nhờ ta đi tìm một đôi phu phụ, ta vẫn không có chút manh mối nào, không ngờ ngươi lại bị thành chủ đại nhân giam trong phủ thành chủ.”
“Viễn Nhi nó… có khỏe hay không?” Diệp Hàng nhất thời có chút lo được lo mất.
“Ha ha, Diệp công tử bây giờ là nhân vật lớn mà cả Vô Biên giới chạm vào liền bỏng tay, đương nhiên là khỏe rồi.” Từ Tử Huy kể đơn giản lại một lượt việc hắn mời Diệp Viễn tới Vô Phương Thành.
Hai ngày này tầng lớp cao tầng của Vỏ Biên giới đều đang thương nghị việc thành lập liên minh của Vô Biên, rất nhiều tin tức vẫn chưa truyền ra ngoài, với địa vị của Từ Tử Huy cũng không biết trong cuộc hội họp đã xảy ra những chuyện gì.
Nếu như hắn biết địa vị bây giờ của Diệp Viễn, gần như có thế ngang hàng với lãnh tụ những tông môn kia thì chắc hẳn hắn sẽ không lo lắng như thế.
Diệp Hàng nghe được cũng cảm thấy quá không chân thực, đã hơn một năm rồi hắn không có tin tức của Diệp Viễn.
Thời gian một năm này, Diệp Viễn lại đã trưởng thành đến mức như vậy rồi hay sao?
Có điều nghĩ tới biểu hiện nghịch thiên của Diệp Viễn khi ở Tân quốc, có lẽ nói không chừng đúng thật là có thế làm được như vậy cũng nên?
Suy nghĩ trong giây lát, Diệp Hàng chắp tay nói với Từ Tử Huy: “Vãn bối có một yêu cầu quá đáng, có thể xin tiền bối dẫn ta đi gặp Diệp Viễn một lần được không?”
Từ Tử Huy nhìn nhìn Diệp Hàng, hỏi: “Thành chủ đại nhân kiểm soát Vô Phương Thành vô cùng nghiêm ngặt, e rằng ngươi vừa đi là sẽ rơi vào tầm ngắm của tai mắt của ông ấy, ngươi thực sự muốn quay trở lại sao?”
Diệp Hàng gật đầu nói: “Thê tử và nhi tử của ta đều đang ở trong thành, làm sao ta có thể rời đi một mình được?”
Bên ngoài Vô Phương Thành, Diệp Viễn thôi thúc thân pháp đến cực hạn, Nhậm Dục Kiệt phía sau âm thầm kinh hãi, vậy mà hắn lại cảm thấy có chút khó khăn khi đi theo Diệp Viễn.
Thiên phú của Nhậm Dục Kiệt không cao, thực lực bây giờ cũng chỉ là Đan Vương sơ cấp, nhưng cho dù là như vậy, hắn cũng là một Hồn Hải cảnh tầng hai hàng thật giá thật.
Dựa vào cảnh giới của hắn, vậy mà lại không theo kịp một Hóa Hải cảnh tầng hai sao?
Chẳng trách người cháu ngoại này có thể làm mưa làm gió ở trong cuộc hội ngộ cao tầng của Vô Biên giới, thì ra thực lực đã cường đại tới mức này rồi.
Muội muội Nhậm Hồng Lăng mất đi năng lực trở thành một luyện dược sư, không ngờ lại sinh ra được một đứa con nghịch thiên đến như vậy.
Đúng thật là là phúc thì không phải họa, là họa thì tránh không thoát!