Mục lục
Tuyệt Thế Dược Thần - Diệp Viễn (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Loại đấu đan thực lực cách xa này, thường thường chỉ ở hiệp đầu tiên đã phân thắng bại.

Tất cả mọi người đều nghĩ, Diệp Viễn thua chắc rồi.

“Ưm…”

Đột nhiên, một tiếng kêu đau đớn truyền đến, Mục Đạo Thành trực tiếp phun ra một ngụm máu.

Dược đỉnh trước mặt hắn, cũng sinh ra một đạo khói đen, cỗ mùi khét truyền khắp toàn bộ lôi đài.

Hiển nhiên, lò đan dược của hắn đã hỏng rồi.

Con ngươi Tân lão co rụt lại, trong ánh mắt lộ ra vẻ khiếp sợ.

“Đây… đây là xảy ra chuyện gì?”

“Mục Đạo Thành… thua rồi?”

“Không phải chứ? Tiểu tử này đã dùng yêu pháp gì? Rõ ràng Mục Đạo Thành chiếm giữ ưu thế tuyệt đối, sao vừa đối mặt đã bại?”

Dưới đài, truyền đến từng âÂm thanh kinh hãi, nghi ngờ bất định.

Kết quả, cũng không có gì bất ngờ, một hiệp liền phân thắng bại.

Chỉ là, phe thắng cũng không phải Mục Đạo Thành mà là Diệp Viễn!

Trên đài, Diệp Viễn không nhanh không chậm luyện đan, phảng phất như hoàn toàn không biết gì về chuyện vừa mới xảy ra.

Mục Đạo Thành âm trầm nhìn về phía Diệp Viễn, vẻ mặt không dám tin, lẩm bẩm nói: “Ta… ta thế mà lại bại?”

Mấy giây trước, hắn còn hăng hái, cho là mình có thể cầm chắc lệnh bài hoàng kim.

Ai biết, bản thân mình vừa đối đầu trực tiếp thì bại!

Hắn và người khác giống nhau, cho là mình thắng chắc rồi.

Nhưng khi hồn lực của hắn vừa đụng tới Diệp Viễn, lại phát hiện hồn lực của Diệp Viễn giống như một ngọn núi lớn vậy.

Mà bản thân hắn giống như một quả trứng gà.

Trứng gà đụng vào núi to, kết quả không cần nói cũng biết.

Lấy trứng chọi đá, đoán chừng chắc là nói như thế?

“Mục Đạo Thành, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Rõ ràng là ngươi chiếm ưu thế tuyệt đối, sao lại bại?”

Mọi người thấy Mục Đạo Thành, vẻ mặt không hiểu lắm.

Vẻ mặt Mục Đạo Thành khổ sở nói: “Quá coi thường hắn rồi! Hồn lực của tiểu tử này vô cùng cô đọng, ta lấy hồn lực tấn công hắn, cảm giác như đánh vào trên miếng sắt vậy, bản thân mình lập tức bị thương. Mất đi tiên cơ! Sớm biết, đàng hoàng so đấu luyện đan với hắn, như thế hắn nhất định không phải đối thủ của ta!”

Mọi người bừng tỉnh ngộ, có người nói: “Xem ra, khẳng định tiểu tử này đã tu luyện một pháp môn thần hồn vô cùng lợi hại, xuất thân nhất định bất phàm! Xem ra về sau đụng vào hắn, phải cẩn thận một chút.”

Bọn họ cũng không hoài nghi lời nói của Mục Đạo Thành, hồn lực mạnh không có nghĩa luyện đan nhất định sẽ mạnh.

Tuổi của Diệp Viễn, luyện đan nhất định không phải là đối thủ của những người bọn họ.

Chỉ cần tránh mũi nhọn, khẳng định không khó có được thắng lợi.

“Ngưng!”

Khoảng chừng nửa canh giờ sau, Diệp Viễn quát lạnh một tiếng, ngưng đan thành công.

Cam Lâm Đan này chẳng qua là đan dược có độ khó cấp năm, bây giờ, đối với Diệp Viễn mà nói quá dễ, căn bản không cần dùng bao nhiêu thời gian.

Ánh mắt Tân lão sáng quắc nhìn về phía Diệp Viễn, nói: “Diệp Viễn, trực tiếp mở lò đi!”

Diệp Viễn gật đầu, trực tiếp mở lò lấy đan.

Vừa mở dược đỉnh ra, một cỗ mùi thuốc xông vào mũi, trong nháy mắt tràn ngập toàn bộ không gian.

“Thơm quá!”

“Cam Lâm Đan, sao lại thơm như vậy?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK