Mục lục
Tuyệt Thế Dược Thần - Diệp Viễn (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Còn có để cho người sống hay không? Phong lão sư, đừng a!”

“Mau buông ra người nam nhân kia ra, để ta!”

Tất cá mọi người đêu reo hò ớ đáy lòng, nhưng mà tất cả đều không làm nên chuyện gì.

Phong Nhược Tình lục lọi một hồi trong vạt áo của Diệp Viễn, móc ra một chai đan dược, lúc này mặt nàng đã đỏ bừng, giống như là uống rượu say.

“Là cái này sao?”

Phong Nhược Tình đó mặt hỏi.

“Chính là nó! Trong chai thuốc có còn có 5 viên đan dược, cầm viên màu vàng nhạt kia cho ta.”

Diệp Viền phân phó nói.

Phong Nhược Tình đố ra tất cá đan dược, bên trong chỉ có một viên đan dược màu vàng nhạt, sau đó cầm đan dược lên miệng cho Diệp Viễn uống vào.

Uống đan dược vào, Diệp Viễn vốn là sắc mặt trắng như tờ giấy, dần dần hồng trở lại.

“Được rồi, đỡ ta thẳng dậy, ta muốn luyện hóa dược lực.”

“Ngươi nhanh như vậy đã có thể cử động?”

Mặc dù biết không thể xem Diệp Viễn theo lẽ thường, nhưng Phong Nhược Tinh vân là hết sức kinh ngạc. Nàng chưa bao giờ thấy, đan dược nào có hiệu quả lập tức rõ rệt như thế.

Diệp Viền cố hết sức gật đầu, bắt đầu luyện hóa dược lực.

Phong Nhược Tình thấy thương thế của Diệp Viễn khôi phục nhanh chóng, lúc này mới an tâm.

Nàng đứng lên nói với Tô Vũ Bách: “Tô trưởng lão, Hình đường nặng nhất hai chữ ‘Công đạonhưng hành động hôm nay của ngươi lại mất công đạo, mất lòng người!”

Tô Vũ Bách vốn là thấy Phong Nhược Tinh không coi ai ra gì, bỗng nhiên lời chàng ý thiếp cùng Diệp Viễn, lập tức vô cùng khó chịu.

Nhưng mà gã hết sức kiêng kỵ thân phận của Phong Nhược Tinh, cho nên vân không có động thủ.

Bây giờ Phong Nhược Tinh lại công khai chí trích mình, Tô Vũ Bách tự nhiẻn không thể lại làm người câm.

“Hừ! Lão phu trừ ma vệ đạo, tại sao mất công đạo? Phong lão sư nhất thời bị yêu nhân này mê muội, mới công khai báo vệ hán, bây giờ vẫn mong nhanh chóng thối lui! Nếu không, một hồi ngộ thương Phong lão sư, cũng đừng trách lẵo phu.”

Tô Vũ Bách náy sinh lòng ác nói.

Chính vì Tô Vũ Bách kiêng kỵ thân phận của Phong Nhược Tinh, trong lời nói mới theo thêm vài phần cấn thận.

Tất cả hành động vừa nãy của Phong Nhược Tình, đổi thành người bẽn cạnh mà nói, một bụng nước bấn bây giờ của gã khắng định đã giội ra ngoài.

Có điều là, Phong Nhược Tình cũng không có nhiều kiêng kỵ như vậy, nói: “Ta biết rõ hậu quả của chuyện này, cách làm của Diệp Viễn như thế tuy không thỏa đáng, nhưng quả thật xáy ra chuyện đều có nguyên nhân của nó! Tô trường lẵo không phân tốt xấu đã hạ sát thủ, chẳng lẽ trong lòng có tư tâm?”

Phong Nhược Tình vừa nói lời này, lại là miệng lưỡi của tất cả mọi người treo lên.

Học viện đã rất nhiều năm không ai dám giết người ở ngay trước mặt mọi người, có thế ép bức Diệp Viễn đến một bước này, Lâm Thiên Thành và Trương Hằng rốt cuộc đã làm chuyện gl?

“Trò cười! Diệp Viễn xúc phạm viện quy, trong đó giết chết hai người, lão phu hoài nghi hẳn là người trong ma đạo, xuất thủ hạ gục hắn thì có gì là tư tâm?”

Tô Vũ Bách đương nhiên là có tư tâm, song vẫn là mạnh miệng nói.

Phong Nhược Tình không thay đổi sâc mặt, nhàn nhạt nói:

“Có một số việc, trước mặt nhiều người như vậy chọc thủng sẽ không có ý nghĩa.”

Lời Phong Nhược Tình vừa nói ra, Tô Vũ Bách kỉnh ngạc trong lòng.

Gã vẫn cho rằng Phong Nhược Tinh là đan si, không đế tâm những chuyện khác, ai biết lòng nàng tựa như gương sáng!

Nha đầu này thật là tâm tư nhạy bén, có thể nhìn thâu suy nghĩ trong lòng mình!

Trên bề nối, Dược Hương Các và Túy Tinh Lâu thế bất lưỡng lập, thật ra người giao thủ trong bóng tối cùng với Diệp gia, chính là Tô gia!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK