Mục lục
Tuyệt Thế Dược Thần - Diệp Viễn (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bỗng nhiên, một luồng uy áp mạnh mẽ từ trên trời giáng xuống.

Lôi Đông, Mục Sâm, cùng với các học viên của học phủ đều cung kính thi lễ.

"Cung nghênh thành chủ đại nhân tới."

Một nam nhân trung niên mặc áo xanh chậm rãi đi ra từ trong hư không, vừa mới xuất hiện đã khiến cho mọi người có cảm giác không cách nào địch nổi người này.

"Thật mạnh. Đây chính là cường giả cảnh giới Thần Quân sao?" Trong lòng Diệp Viễn kinh ngạc nói.

Hắn không ngờ vị cường giả Thần Quân Cảnh trong truyền thuyết này lại tự mình đến.

Nam nhân trung niên mặc áo xanh này nhìn qua thì có vẻ hào hoa phong nhã, thế nhưng sự cường đại của hắn thì không thể che giấu được.

Tiêu Phong đã là cường giả Quy Khư đỉnh phong, nhưng cảm giác áp bách mà hắn mang đến cho Diệp Viễn hoàn toàn không cùng đẳng cấp với vị trước mặt này.

"Ha ha, chẳng qua đây chỉ là một luồng ý niệm phân thân mà thôi. Võ giả Thần Quân Cảnh chân chính thì so với phân thân này mạnh hơn không biết bao nhiêu lần." Giọng nói của Vô Trần bỗng nhiên vang lên.

Diệp Viễn nghe vậy thì chấn động, lực áp bách cường đại như vậy, vậy mà vẻn vẹn chỉ là một luồng ý niệm phân thân.

Thành chủ Võ Mông Thành thản nhiên nói: "Các ngươi có thể vượt qua khảo hạch thì đều là tuyệt đỉnh thiên tài của Võ Mông Vương Thành, thành tựu tương lai không thể đong đếm.học phủ Võ Mông chính là nơi anh hùng hội tụ, con đường trở thành cường giả của các ngươi chỉ vừa mới bắt đầu. Ta hy vọng... trong các ngươi có người có thể trò giỏi hơn thầy, đạt được cảnh giới Thần Quân."

Câu nói này đã khơi lên nhiệt huyết của mọi người.

Đối với những học viên này thì mục tiêu cả đời của họ chính là cảnh giới Thần Quân.

Nhưng mà muốn đạt được mục tiêu này, thật sự quá khó khăn.

Tuy bây giờ bọn hắn là những thiên tài, nhưng một khi chờ bọn hắn dùng hết tiềm lực thì sợ rằng vài vạn năm cũng không thể đột phá một cảnh giới nhỏ.

Học viên học phủ Võ Mông người có thiên tư hơi kém thì cũng có thể đạt được cảnh giới Khuy Thiên đại viên mãn.

Người có thiên tư tốt thì thậm chí có thể đạt được Quy Khư đại viên mãn.

Thế nhưng người có thể đột phá cảnh giới Thần Quân thì mười vạn năm cũng chưa chắc có ai.

Nếu như Tiêu Phong không gặp được Diệp Viễn, e rằng cả cuộc đời của hắn cũng không tìm được cơ hội để đột phá.

Thành chủ Võ Mông Thành dừng một chút, rồi nói: "Hôm nay bản quân tới đây, chính là vì muốn thu người đứng đầu làm đệ tử ký danh. Tần Thiệu."

Từ lúc bắt đầu khảo hạch tới nay, dáng vẻ của Tần Thiệu vẫn luôn là trầm ổn.

Thế nhưng lúc này toàn thân hắn run lên.

Đó là run rẩy vì kích động.

Một ngày này, hắn đã chờ lâu lắm rồi.

"Đệ tử Tần Thiệu bái kiến thành chủ."

Tần Thiệu lập tức quỳ xuống lạy thành chủ, làm lễ bái sư.

Thành chủ chậm rãi gật đầu nói: "Lần khảo hạch này, ngươi áp đảo những thiên tài khác, trở thành người đứng đầu. Dựa theo quy củ của học phủ Võ Mông, hôm nay ta sẽ thu ngươi làm đệ tử ký danh. Đây là Kim Kiếm Lệnh, đại biểu cho thân phận đệ tử của bản quân, người gặp kiếm này như gặp bản quân."

Võ Mông thành chủ điểm ngón tay một cái, một luồng ánh sáng màu vàng bay về phía Tần Thiệu, trong tay hắn liền xuất hiện một thanh kiếm màu vàng dài vài tấc.

Nhìn thấy cảnh này, tất cả học viên đều cực kỳ hâm mộ.

Bọn họ đều biết, Kim Kiếm Lệnh này chẳng những đại biểu cho thân phận đệ tử của thành chủ, hơn nữa bản thân nó còn là một món Thiên Thần Khí, uy lực vô cùng lớn.

Có được nó, chẳng khác nào có được một cái kim bài miễn tử.

Tần Thiệu kích động nói: "Đệ tử tạ ơn sư tôn."

Võ Mông thành chủ gật đầu nói: "Ừm, mặc dù ngươi đã là đệ tử ký danh của ta, nhưng ngươi không thể vì được sủng mà kiêu ngạo. Nếu ngươi không vượt qua được các khảo hạch sau này, vậy thì bản quân sẽ thu lại Kim Kiếm Lệnh."

Tần Thiệu cảm thấy rùng mình, vội nói: "Đệ tử xin ghi nhớ giáo huấn của sư tôn, sau này sẽ càng nỗ lực hơn, phấn đấu một ngày nào đó được chính thức bái nhập môn hạ của sư tôn."

Võ Mông thành chủ khẽ vuốt cằm, nhẹ nhàng nói: "Được, lần khảo hạch này đã xong. Sau đó các ngươi tiến nhập học phủ thì càng cần phải nỗ lực, trở thành trụ cột của Võ Mông Vương Thành. Bản quân đi đây."

Vừa nói xong, thân hình của Võ Mông thành chủ dần dần trở nên hư huyễn.

Mà vào lúc này, Diệp Viễn cảm giác được tòan thân mình đều sắp nổ tung.

Hắn rõ ràng cảm nhận được ánh mắt của Võ Mông thành chủ nhìn chăm chú về phía mình.

Bị người mạnh như vậy dò xét khiến cho Diệp Viễn thực sự rất khó chịu.

Nhưng mà cũng nhanh, thân hình của Võ Mông thành chủ biến mất không thấy gì nữa.

Cảm giác nguy cơ kia lúc này mới biến mất.

"Lẽ nào… hắn nhìn ra điều gì?" Diệp Viễn hỏi Vô Trần.

Trên người Diệp Viễn có quá nhiều bí mật, chỉ hai món Thiên Tôn Linh Bảo là Trấn Hồn Châu và Trấn Giới Bi là đã đủ khiến thế nhân điên cuồng.

Cho nên, Diệp Viễn mới khiêm tốn như vậy, không muốn làm người khác chú ý quá mức.

Bằng không, mặc dù ở cửa thứ hai hắn lấy được rất ít điểm tích lũy, thì vị trí đứng đầu này cũng không tới phiên Tần Thiệu lấy được.

"Ha ha, hắn chỉ là cảm thấy hứng thú đối với ngươi. Ngươi vừa rồi chơi quá mức, cường giả cấp độ kia làm sao có thể không để ý? Nhưng mà, chỉ bằng chút thực lực kia thì không đủ nhìn thấu hư thực của ta, ngươi cứ yên tâm đi." Vô Trần cười nói.

Lúc này Diệp Viễn mới thở phào, xem ra cửa ải cuối cùng vừa rồi, mình thật sự chơi hơi quá mức.

"Được rồi, bây giờ các ngươi cầm lấy tấm bảng gỗ, trở lại tòa sen một lần nữa, tòa sen sẽ truyền tống các ngươi tới học phủ Võ Mông." Lôi Đông nói.

Mọi người nghe vậy thì nhao nhao trở lại tòa sen, từng người bị truyền tống đi.

Diệp Viễn đang chuẩn bị đi thì lại bị Lôi Đông gọi lại.

"Diệp Viễn, ngươi chờ một chút."

Diệp Viễn sững sờ, nói: "Lão sư tìm ta có chuyện gì?"

Ánh mắt Lôi Đông sáng quắc nói: "Diệp Viễn, ngươi thành thật khai đi, cửa thứ ba ngươi còn giữ lại bao nhiêu thực lực?"

Diệp Viễn sững sờ, mờ mịt nói: "Giữ lại thực lực? Lão sư, Diệp Viễn ta đã cố gắng hết sức rồi, làm gì còn giữ lại thực lực như người nói?"

Giả vờ.

Ngươi cứ giả vờ đi.

Kẻ ngốc cũng có thể nhìn ra rằng Diệp Viễn ngươi giữ lại thực lực.

Chỉ ba ngày đã ra khỏi không gian ý thức, sau đó vọt thẳng đến vạch thứ mười tám.

Không nhiều không ít, vừa vặn có thể thắng được Cổ Trùng.

Muốn nói Diệp Viễn ngươi không giữ lại thực lực, vậy thì không phải quá vô lý sao?

Nếu như thành tích của Cổ Trùng là hai mươi vạch, Lôi Đông không chút nghi ngờ rằng Diệp Viễn có thể vọt tới hai mươi mốt vạch.

Nhưng nếu Diệp Viễn đã giả ngu thì Lôi Đông cũng không tiện hỏi nữa, phất tay một cái nói: "Được rồi, ngươi đi đi."

"Lão sư, Diệp Viễn đi trước." Diệp Viễn chắp tay nói.

Nhìn Diệp Viễn chậm rãi đi về phía tòa sen, Mục Sâm đi tới, nói: "Ngươi tin hắn?"

"Quỷ mới tin. Tiểu tử này không thành thật." Lôi Đông bất mãn nói.

Mục Sâm cười cười, nói: "Mặc dù Tần Thiệu lợi hại, thế nhưng ngươi và ta liếc mắt là có thể nhìn thấu. Chỉ có tiểu tử này, thực sự là nhìn không thấu. Xem ra trên người hắn có không ít bí mật. Nói thật, ta tương đối xem trọng hắn."

Lôi Đông gật gật đầu nói: "Thành tựu tương lai của tiểu tử này rất khó nói, chưa chắc đã kém hơn Tần Thiệu."

...

Tạ Tĩnh Nghi lại gần, nhỏ giọng hỏi Diệp Viễn: "Huynh đệ, ngươi nói thật đi, cực hạn của ngươi đến cùng là bao nhiêu vạch?"

Diệp Viễn liếc hắn một cái, cười nói: "Ngươi đoán thử xem?"

Tạ Tĩnh Nghi suy nghĩ một chút, không tự tin: "Hai mươi... ba?"

Đây đã là cực hạn mà hắn có thể tưởng tượng.

Diệp Viễn lắc đầu, cười không nói.

Ánh mắt Tạ Tĩnh Nghi hơi ngưng lại, nói tiếp: "Hai mươi... sáu?"

Diệp Viễn lắc đầu như trước, cười nói: "Ngươi đừng đoán nữa, ta sẽ không nói cho ngươi đâu."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK