Tựa hồ như bất kể lúc nào, Diệp Viễn đối nàng đều có thái độ như bằng hữu.
Thái độ này làm cho Bách Lý Thanh Yên vô cùng mất mát.
Lúc này, có rất nhiều người đi lên chúc mừng: “Trước khi tới thánh cảnh Hoàng Linh, ta nằm mơ cũng không nghĩ tới Ảnh Nguyệt tông chúng ta lại có thể chiếm được hai vị trí. Chờ chúng ta trở về, chắc chắn tông chủ vô cùng vui vẻ.”
Chiếm được hai vị trí không chỉ là vấn đề danh dự, mà Thần Điện cũng sẽ trao phần thưởng theo đầu người cho tông môn cấp Chân Thần.
Đối với tông môn cấp Chân Thần mà nói, ảnh hưởng của kiểu khen thưởng này vô cùng sâu xa.
Cho nên các tông môn lớn mới có thể không tiếc công sức đào tạo đệ tử và gửi gắm nhân tài vào Thần Điện.
Diệp Viễn ôm quyền nói: “Hơn một năm nay, Diệp Viễn nhờ Hứa trưởng lão chăm sóc nên vô cùng cảm kích. Diệp Viễn không thể báo đáp, nên mượn hoa hiến phật, tặng những đan dược này cho Khương sư tỷ và Dịch sư huynh.”
Ánh mắt Khương Tuyết Diễm và Khánh Tường đông cứng lại, họ kinh hô: “Dịch Cân Linh Trúc Đan, Phạm Thiên Long Phá Đan, cái này... Những đan dược này quá quý giá!”
Mặc dù những linh dược này đều được phong ấn, nhưng bọn họ cũng đều biết Diệp Viễn mà ra tay thì tuyệt đối đều là đồ cấp thần phẩm trở lên.
Nếu bỏ lỡ những đan dược này thì không có nơi nào bán cả.
Trong tông môn, thì càng không có khả năng có người chế tạo ra được đan dược cấp thần phẩm này.
Những đan dược này đều rất có ích lợi đối với tu luyện về sau của hai người, nó có thể giúp bọn họ thuận lợi vượt qua bình cảnh, tiến lên một bước!
Diệp Viễn cười nói: “Nhờ phúc của Bảo Trư, hiện ta đang không thiếu linh dược luyện đan. Vì vậy ta móc được một chút đan dược từ trong miệng hắn ta, nên giao chút đan dược này cho ngươi vượt qua bình cảnh.”
Hai người nhìn Diệp Viễn với ánh mắt cảm kích.
“Cái này... Diệp sư đệ, trước kia đều là ta không phải, mong rằng ngươi đừng để ý.” Mặt Khương Tuyết Diễm đỏ lên, áy náy nói.
Dịch Khánh Tường cũng nói: “Lúc ấy ta cũng không có ý tốt với Diệp sư đệ, nói đến thật là xấu hổ.”
Hôm nay, bọn họ đã biết đấu tranh bè phái vốn là mây trôi ở trong mắt cường giả chân chính.
Diệp Viễn nhàn nhạt nói: “Cũng là chuyện đã qua rồi, không cần nhắc lại. Nhưng có mấy lời ta nhắc nhở các ngươi một chút, tông môn mạnh mẽ không phải là do nội công tiêu hao. Thà tốn thời gian đi đấu đá phe phái, chẳng bằng tìm chút thời giờ tu luyện.”
Hai người gật đầu, họ đồng ý sâu sắc.
...
Trên một chiếc thuyền nhỏ chở bảy người một heo đang đi về phía biển sâu Linh U.
“Thánh cảnh Hoàng Linh là nơi ngoài cùng của Thần Điện, là nơi nối tiếp của Thần Điện và thế giới bên ngoài. Thần Điện tổng cộng có năm hành cung ở năm hòn đảo, chia ra cho năm vị trưởng lão Đại Thiên quản lý. Mà năm hòn đảo này bao quanh một hòn đảo khác, đó là nơi quan trọng nhất của Hoàng Linh Hư Giới - đảo Giới Tâm. Trung tâm Hư Giới có đảo Giới Tâm.”
Đỗ Như Phong thẳng thắn nói, giới thiệu tình hình của Thần Điện với năm đệ tử.
Mấy người nghe vậy thì trên mặt lộ ra vẻ say mê.
Nơi này chính là chỗ cốt lõi của Hoàng Linh Hư Giới!
Thuyền nhỏ cập bến, Đỗ Như Phong nói với mấy người: “Khắp nơi trên đảo Giới Tâm đều là cấm chế, các ngươi nên đi theo sát! Một khi kích động cấm chế, thần tiên cũng không cứu được các ngươi đâu!”
Mấy người nghe vậy đều lộ ra vẻ nghiêm trọng.
Diệp Viễn nhìn Tiểu Đồng với vẻ mặt đầy hiếu kỳ nói: “Chúng ta đến trung tâm Hư Giới, ngươi cũng đi sao?”
Tiểu Đồng liếc mắt, nó tức giận nói: “Thế nào, ngươi có ý kiến à?”
Đỗ Như Phong cười ha ha nói: “Mở trung tâm Hư Giới cần phải mượn sức mạnh của đại nhân Bảo Trư, mà đại nhân Bảo Trư và Tiểu Đồng như hình với bóng. Cho nên, nó nhất định phải đi cùng.”
“Có nghe chưa?” Tiểu Đồng mặt đầy đắc ý nói.
“Ủn ỉn, ụt ịt, éc éc...”