Chẳng lẽ tên Diệp Viễn này thật chỉ là tên nhóc miệng còn hôi sữa sao? Là một thiếu gia ăn chơi chính cống?
Nhập mật khẩu: 9967
Vào google truy cập web tamlinh247 mới nhập được mật khẩu bạn nhé.
Tuy hơi làm mất thời gian của bạn nhưng đây là cách để chúng mình hạn chế bị copy. Mong bạn thông cảm. Truy cập nhảy hố chấm com để ủng hộ chúng mình nhé.
Đương nhiên không cần tranh cãi về thiên phú của Diệp Viễn, tuyệt đối là tư chất ngút trời, ngay cả Thiếu chủ Tô Nhất Sơn đều cam bái hạ phong.
Trừ cái đó ra, chẳng lẽ Diệp Viễn lại là một kẻ lỗ mãng sao?
Những việc làm trước đó ở Học Viện Đan Võ, chỉ là vô tình làm được?
Diệp Viễn mắng xong huynh đệ Thường thị, lại quay đầu mắng Tô Nhất Sơn: “Tô Nhất Sơn, cái đồ con rùa nhà ngươi, chỉ biết bắt nạt nữ nhân, có bản lĩnh đến đấu một một với ta! Tên nhát gan, muốn giết ta còn không dám ra tay ở trong học viện, lại phải chạy đến trong Rừng Sâu Vô Biên. Tương lai Tô gia đến tay ngươi, sớm muộn sẽ bị ngươi làm mất mặt! A không, Tô gia không tồn tại được lâu như vậy đâu, trở về ta lập tức phải đánh cho Tô gia không ngóc đầu lên được!”
Tô Nhất Sơn đang đánh nhau với Nam Phong Chỉ Nhu, chợt nghe tiếng Diệp Viễn chửi rủa, không khỏi nổi giận đùng đùng.
Một chiêu ép Nam Phong Chỉ Nhu lui đi, Tô Nhất Sơn lướt đến trước mặt Diệp Viễn.
Nam Phong Chỉ Nhu cũng theo sát phía sau, đứng ở bên người Diệp Viễn, hai bên lâm vào trạng thái giằng co.
Diệp Viễn tiện tay móc ra một viên đan dược, ném cho Nam Phong Chỉ Nhu cười nói: “Nam Phong sư tỷ vất vả rồi, ăn nó đi, chút vết thương nhỏ ấy không cần để ý.”
Nam Phong Chỉ Nhu nhận lấy đan dược, lại cúi đầu. Nàng biết, thân phận của mình đã bị Diệp Viễn biết rồi, có chút xấu hố.
“Diệp Viễn, ngươi đừng có phách lối! Coi như ngươi tránh thoát mai phục của huynh đệ Thường thị, chẳng lẽ ngươi cho rằng hôm nay ngươi còn có thể ra khỏi Rừng Sâu Vô Biên hay sao?” Tô Nhất Sơn nhìn thấy Diệp Viễn bình tĩnh như vậy, lòng tràn đầy khó chịu.
Lúc này Diệp Viễn không phải nên là mặt mũi tràn đầy hốt hoảng sao?
Diệp Viễn nhìn Tô Nhất Sơn, cười nói: “Ta không có ý định ra khỏi Rừng Sâu Vô Biên đâu.”
“Hừ! Ngươi thức thời như thế thì tốt!”
“Rừng Sâu Vô Biên chơi vui như vậy, ta còn dự định chơi thêm mấy ngày! về phần các ngươi có thể đi ra hay không, ta cũng không dám bảo đảm.”
“Diệp Viễn, không phải đâu óc của ngươi hỏng rồi chứ? Chẳng lẽ ngươi không nhìn ra, hiện tại các ngươi đang trong tình thế gì sao? Vừa rồi ta nghe thấy, ngươi muốn đơn đấu đúng không?” Tô Nhất Sơn nhìn Diệp Viễn giống như nhìn một tên đần vậy.
Diệp Viễn cười nói: “Đúng vậy, đường đường Thiếu chủ của Tô gia, chẳng lẽ chỉ biết bắt nạt nữ nhân thôi sao? Có bản lĩnh chúng ta một đấu một!”
“Ha ha ha ha…” Tô Nhất Sơn nghe vậy cười to một trận, nói ra: “Được, ta đến đánh một một với ngươi! Nhưng…
Là một đám người chúng ta đấu với một mình ngươi!”
Diệp Viễn nghe vậy sắc mặt đại biến, hoảng sợ nói: “Tô Nhất Sơn! Ngươi có còn là nam nhân hay không? Có bản lĩnh chúng ta một đấu một!”
Nhìn thấy Diệp Viễn như vậy, Tô Nhất Sơn cảm thấy cực kỳ hả giận, cười to nói: “Diệp Viễn, ta thấy đầu óc ngươi thật sự là hỏng rồi! Bốn người chúng ta liên thủ, giết ngươi giống như giết chó, tại sao ta phải chơi quyết đấu gì với ngươi? Ngươi cho rằng đây là ở trong học viện à?”
Diệp Viễn nhìn vẻ mặt đắc ý của Tô Nhất Sơn, bỗng nhiên cười, cười đến cực kỳ vui vẻ.
“Sắp chết đến nơi ngươi còn cười được, Diệp Viễn, ta cũng thật bội phục ngươi. Thường Nhất, Thường Nhị, Thường Tam, giết Diệp Viễn! Nam Phong Chỉ Nhu thì giữ lại người sống, ta còn cần dùng!” Tô Nhất Sơn phân phó nói.
Mặc dù trong lòng huynh đệ Thường thị có chút bất mãn lúc này Tô Nhất Sơn vẫn còn để ý đến sắc tâm, nhưng cũng sẽ không phản bác Tô Nhất Sơn, dù sao hắn cũng là gia chủ tương lai của Tô gia.
Huynh đệ Thường thị đang chuẩn bị động thủ, bỗng nhiên sắc mặt đại biến!
“Bá bá bá
Trong nháy mắt, trước mắt bọn hắn xuất hiện hàng trăm con vượn khỉ màu trắng, vây bọn hắn và Diệp Viễn vào giữa!
Những con vượn khỉ màu trắng này, thực lực kém nhất cũng là cấp hai sơ kỳ!
“Ha ha, Tô Nhất Sơn, ta phát hiện ta rất thích ngươi loại phương thức một đấu một này của ngươi, một đám chúng ta đấu một vàl người các ngươi! ừm, ngươi thật là một thiên tài, ngay cả loại phương thức một đấu một này cũng nghĩ ra được!” Diệp Viễn nhìn Tô Nhất Sơn cười to nói.