Mục lục
Tuyệt Thế Dược Thần - Diệp Viễn (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Ai da, tên Diệp Viễn này đến cùng là trẻ tuổi nóng tính mà! Nam Phong gia đã xong, lúc này Diệp Viễn thừa nhận giết Tô Nhất Sơn, sợ rằng Tô Vũ Lâm sẽ đánh đến không chết không ngớt! Mặc dù tạm thời Diệp gia bên này đang chiếm thượng phong, nhưng là chờ Tô Vũ Sâm chạy tới đây, sợ là tất cả mọi người bọn hắn chắc chắn phải chết!”

Nếu như là vừa rồi, mọi người đương nhiên sẽ không nói như vậy, nhưng Tô gia còn có một vị Ngưng Tinh tầng ba Tô Vũ Sâm đấy!

Hơn nữa, Nam Phong Dật rõ ràng đã chết chắc, xem như Nam Phong gia triệt để xong đời.

Lúc này Diệp Viễn nhảy ra trêu chọc Tô Vũ Lâm, không khác nào muốn chết.

“Tốt! Rất tốt! Diệp Viễn, ta còn thực sự là đã coi thường ngươi! Vì hôm nay đại sự, thù của Nhất Sơn lúc đầu ta còn để một bên. Bây giờ ngươi lại thừa nhận, vậy hôm nay chúng ta phải cá chết lưới rách!”

Cho dù là ai cũng có thể nghe ra phẫn nộ cực điếm trong lời nói của Tô Vũ Lâm.

“Ha ha, xem ra cái tin tức này của ta có chút đột ngột, Tô gia chủ có chút không bình tĩnh rồi sao! Có điều… Ngươi sẽ không ngây thơ đến mức cho là, ta và phụ thân thật sự sẽ rời khỏi nơi này chứ? Ta nghĩ ngươi có một chút nhầm lẫn, hôm nay ta và phụ thân ta đứng ở chỗ này, không phải là vì cái gì thủ hộ giang sơn cho hoàng thất, mà là bởi vì tử thù của Diệp gia ta và Vạn gia, Tô gia các ngươi!”

Diệp Viễn càng nói càng lạnh, càng làm cho tất cả mọi người đều cảm thấy không rét mà run.

Nhắc tới cũng kỳ quái, rõ ràng chỉ là một kẻ Linh Dịch tầng hai, thế nhưng lời Diệp Viễn nói ra, lại làm cho tất cả mọi người đều cảm nhận được áp lực.

Lời của Diệp Viễn, chợt nghe thì dường như cảm thấy có chút đại nghịch bất đạo, xem thường hoàng thất. Nhưng mà đám người vừa nghĩ tới thân phận Diệp Viễn là đệ tử hạch tâm của tông môn, thì cũng bình thường trở lại.

Vốn dĩ bọn hắn còn tưởng rằng hoàng thất và Diệp gia là cùng trên một con thuyền, hiện tại xem ra, Diệp gia căn bản chính là vì chính mình mà đánh, không có chuyện gì liên quan đến hoàng thất.

“Buồn cười! Người Diệp gia ngươi đều không thiếu sợi lõng nào, mà Nhất Sơn thì lại chết trên tay của ngươi. Hiện tại ngươi lại nói chuyện tử thù với ta, không sợ người khác chế nhạo sao?” Tô Vũ Lâm cười lạnh nói.

“Ta có thể đứng ở chỗ này, là bởi vì ta đủ mạnh! Tô Nhất Sơn chết trong tay ta, là do chính hắn tự tìm đường chết! Ngươi đừng nói với ta, là ngươi không phái người cùng với Tô Nhất Sơn đi giết ta. Chỉ là con của ngươi vô dụng, bị ta giết! Còn có Tô Vũ Bách, ngươi lấy tu vi nửa bước Ngưng Tinh đánh lén một kẻ Nguyên Khí tầng sáu như ta, tấm mặt mo này của ngươi đã để chó ăn chưa? Đương nhiên, loại chuyện này không thể thiếu Vạn Uyên nhi tử bảo bối của Vạn Đông Hải ngươi, lúc trước chụp cho tiểu gia ta cái mũ, suýt chút nữa để ta mệnh tang hoàng tuyền! Có điều ngươi không ngờ là ta trong họa có phúc, lại có ngày hôm nay! Cho nên… món nợ này chúng ta phải tính toán cho kỹ một chút đi!” Diệp Viễn đếm kỹ lấy tội ác của hai nhà Vạn, Tô đã gây ra cho hắn.

Vạn Đông Hải nghe vậy biến sắc, hôm nay hắn mới biết, Diệp Viễn có thể nhanh chóng quật khởi, lại có liên quan đến chuyện lần trước trúng độc.

Mặc dù không biết ở giữa trải qua những chuyện gì, nhưng là không thể nghi ngờ, Diệp Viễn đạt được kỳ ngộ vô cùng nghịch thiên!

Trong vòng mấy tháng ngắn ngủi, vậy mà Diệp Viễn đã trưởng thành đến mức đủ để uy hiếp Tô Vũ Bách. Kỳ ngộ như vậy, ngẫm lại đều để cho người ta phải đố kị!

“Không phải chứ? Thế này thì Tô gia và Vạn gia cũng quá vô sỉ, lại dùng nhiều thủ đoạn hèn hạ âm hiểm như vậy, chỉ để đối phó với một tên tiểu bối!”

“Hắc hắc, nhân phẩm của Diệp các chủ thì không cần bàn cãi, xưa nay sẽ không làm chuyện hèn hạ vô sỉ bậc này. Nhưng còn Vạn gia và Tô gia, làm loại chuyện này lại không chút bất ngờ nào.”

“Thật sự là không ngờ, một cái đại hội phẩm đan lại diễn biến thành cục diện như vậy. Vốn dĩ tưởng rằng là tranh đấu giữa Tô gia và Nam Phong gia, cuối cùng lại thành trận chiến báo thù của Diệp Viễn.”

Mặc dù Diệp Viễn nói đơn giản, nhưng người ở đây ai cũng đều là lão giang hồ rồi, biết rõ phía sau Diệp Viên đã trải qua bao nhiêu nguy hiểm và ám toán.

Nếu những thủ đoạn này đều nhằm vào Diệp Hàng cũng còn dễ nói, thê’ nhưng là dùng để đối phó với một tên tiếu bối, thật sự là quá mức vô sỉ.

“Hừ! Mặc cho ngươi hoa ngôn xảo ngữ, hôm nay cũng đừng hòng sống lấy rời đi! Xem ra thời gian cũng không xê xích gì nhiều, các ngươi đợi đến chịu chết đi!” Tô Vũ Lâm hừ lạnh nói.

Thân là kiêu hùng, Tỏ Vũ Lâm đương nhiên sẽ không thừa nhận lời của Diệp Viễn. Mà hắn cũng biết là càng tô lại càng đen, thế là nhẹ nhàng nói đi qua.

Lịch sử đều là do người thắng viết, chỉ cần hắn có được hoàng vị, tự nhiên có thể giả tạo cảnh thái bình, bao phủ chuyện này ở trong bụi bặm!

Nhưng mà, trên mặt Diệp Viễn lại lộ ra nụ cười giễu cợt, đế Tô Vũ Lâm cảm giác rất khó chịu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK