Vương Kim Phúc ngôn từ khách khí, nhưng trong đầu Phùng Tam lại hiện ra thanh âm giống như tiếng nố “Vù”
Hắn nhớ tới những cử chỉ kỳ lạ tối ngày hôm qua của Diệp Viền, nhất thời cảm thấy lạnh cả sống lưng.
Tiếu tử này quả nhiên lại tái phát bệnh cũ!
Lần này ngay cả Ngô Đạo Phong đại nhân cũng đích thân tới cửa hưng binh vấn tội, Diệp Viễn còn muốn chọc thủng trời nữa à!
Ngô Đạo Phong từ trước đến giờ ít giao du với bên ngoài, có thể kinh động tới vị đại nhân vật này, tiếu tử Diệp Viễn kia rốt cuộc đã gây ra bao chuyện tày đình rồi?
Sự tình đã làm cho Dược Hương phường bể đầu sứt trán, bây giờ lại thêm một người quấy Luyện Dược Sư công hội, lẽ nào thật sự là trời muốn diệt Dược Hương phường?
Ngô Đạo Phong vần không nói chuyện, lúc này thấy dáng vẻ mất hồn mất vía của Phùng Tam, hắn không nhịn được mới mở miệng nói: “Chưởng quỹ, chẳng lẽ có gì khó nói sao?”
Phùng Tam giật mình một cái, phục hồi lại tinh thần, nhưng nói với vẻ mặt đau khổ: “Ba vị đại nhân, thật sự xin lỗi, chủ nhân của chúng tôi mấy ngày trước đã bế tử quan, sợ rằng… nửa tháng nữa sẽ không xuất quan.”
Nói xong, Phùng Tam trong lòng thấp thỏm, không nhịn được liếc trộm Ngô Đạo Phong một hồi, phát hiện ba người bọn họ nhìn thoáng qua nhau lộ ra vẻ vô cùng thất vọng.
Phùng Tam trong lòng không khỏi có chút kỳ lạ# nhìn tư thái của ba người này, nhìn thế nào cũng không giống như đến hưng binh vấn tội?
Nhưng không phải đến để hưng binh vấn tội, thì ba người bọn họ cùng nhau dắt tay nhau tới làm gì?
Phùng Tam nghĩ mãi mà không ra.
“Vậy… thiếu đông gia Diệp Viền của các ngươi có ớ đó hay không? Chúng ta tìm hắn cũng được!” Lúc này Vương Kim Phúc lại mở miệng nói.
Phùng Tam có chút chột dạ, vâng vâng dạ dạ nói: “Ba vị đại nhân, ngày hôm qua thiếu gia đã đi cả đêm về học viện rồi.”
Một lần nữa ba người lại nhìn nhau một cái, Vương Kim Phúc lắc đầu thớ dài nói: “Xem ra tiếu tử này cố ý trốn chúng ta! Diệp Viễn trở về học viện Đan Võ, tên Giang Vân Hạc kia sao có thể bỏ qua cho được?”
Ngô Đạo Phong dường như đang suy nghĩ, cũng không biết đang suy nghĩ gì, hồi lâu mới nói: “Chướng quỹ không cần phỏng đoán lung tung, thật ra hôm nay chúng ta tới là trao huy chương cho Diệp Viền, ngày hôm qua hắn đã thông qua sát hạch của Luyện Dược Sư công hội. Nếu hắn không có ở đây, chúng ta liền đem huy chương giao cho ngươi là được rồi, phiền chường quỹ đích thân đi một chuyến, mang hung chương đích thân đưa đến tay Diệp Viễn.”
Phùng Tam nghe thấy tặng huy chương, trong lòng nhất thời nhẹ nhõm hơn rất nhiều, thì ra thiếu gia thật sự đã khá lên rồi, dĩ nhiên thông qua sát hạch đan đồ, chủ nhân cũng coi như có người kế nghiệp.
Có điều hắn rất nhanh lại nổi lên nghi ngờ, chỉ là một chiếc huy chương thôi mà, làm sao có thế kinh động tới tam cự đầu của cỏng hội khiến họ phải đích thân đến cửa?
Chẳng lẽ bọn họ đưa huy chương là giả, tìm chủ nhân thương lượng đại sự mới là mục đích thực sự?
Suy nghĩ một chút cũng chỉ có loại khả năng này, Diệp Viễn dù sao cũng là tiểu bối, không thể nào khiến tam cự đầu cùng nhau tới như vậy.
Diệp Hàng mặc dù thâm niên chưa cao lắm, nhưng bây giờ bới vì Tụ Nguyên đan của Túy Tinh phường, cho nên thế cục của toàn bộ Hoàng thành trở nên có chút quỷ dị, tam cự đầu đến cửa tìm Diệp Hàng là điều có thế hiểu được.
Chung quy Diệp Hàng cũng là đại đan sư, ở Hoàng thành cũng là nhân vật hết sức quan trọng. Vừa nghĩ đến đây, Phùng Tam cảm thấy cuối cùng mình cũng thăm dò được ý đồ của đối phương, vội vàng nói: “Không phiền toái, không phiền toái! Cống hiến sức lực cho ba vị đại nhân là vinh hạnh của tiếu nhân, bây giờ tiểu nhân sẽ lên đường tới học viện Đan Võ, tự tay giao huy chương cho thiếu gia.”
“Kim Phúc, đưa huy chương giao cho chường quỹ đi.” Ngô Đạo Phong từ tốn nói.
“Chuyện này… Hay là chúng ta đích thân đi một chuyến? Ngộ nhỡ…” Vương Kim Phúc không giao hung chương ra ngay lập tức, mà có chút do dự.
“Không cần. Công hội chưa bao giờ dính vào chuyện của địa phương, chúng ta không thể phá vd quy củ này. Với thân phận của chúng ta, không tiện xuất hiện ở học viện Đan Võ. Yên tâm đi, bàn về luyện đan, còn có ai có thế so với Luyện Dược Sư công hội?” Ngô Đạo Phong nói.
Vương Kim Phúc hai mắt sáng lấp lánh: “Hay là hội trướng đại nhân có thâm ý, lão hủ hiếu rồi.”