"Xem ra Vân Đan đại hội lần này đều là ngọa hổ tàng long a!"
...
Sau khi tiếng cười vang dứt hẳn, rốt cuộc mọi người cũng nhận ra chiêu thức khống hỏa chi thuật kia của Diệp Viễn thật sự rất lợi hại.
Ngay cả Trịnh Khiên đầu trọc cũng thấy hoảng sợ.
Hắn so người khác càng cảm nhận rõ ràng hơn, lửa đốt trên đỉnh đầu của hắn, vậy mà một cọng tóc cũng không chừa lại cho hắn, giống như dùng dao cạo sạch vậy.
Thật sự, ngay cả một chút nhiệt độ hắn cũng không cảm thụ được.
Chiêu thức khống hỏa chi thuật kia quả thực không thể tưởng tượng nổi.
Sợ rằng, ngay cả Bất Quần ca cũng không làm được đến bước này a?
Trong lòng Trịnh Khiên thầm nghĩ như thế.
"Tên gia hỏa chết tiệt, đừng để ta đụng phải hắn! Dám vũ nhục Trịnh gia ta, bổn thiếu nhất định sẽ làm cho ngươi đẹp mặt!" Nhìn về hướng Diệp Viễn rời đi, Trịnh Khiên cắn răng nghiến lợi nói.
...
"Đại nhân, vừa rồi ngươi thực sự quá tuấn tú! Hì hì, cái tên tiểu thí hài kia còn muốn khiêu chiến ngươi, đúng là không biết tự lượng sức mình." Ninh Tư Ngữ làm vẻ mặt hưng phấn nói.
Diệp Viễn hung hăng trừng mắt liếc nàng, tức giận nói: "Ngươi nói ra mà không thấy ngại sao? Cái gì mà đệ nhất thiên tài Đan đạo, ngươi cũng không sợ bị cắn đầu lưỡi sao! Cái Thông Thiên Giới này tàng long ngọa hổ, ai lại dám xưng mình là đệ nhất?"
Diệp Viễn rất tự tin, nhưng hắn xưa nay không hề tự đại.
Thông Thiên Giới này quá lớn, thiên tài cũng như cá diếc sang sông.
Cái danh hiệu đệ nhất này quá lớn!
Ngay cả cảnh giới như Đạo tổ kia, không phải cũng đụng phải dạng đối thủ như Đại Tế Tư này hay sao?
Nếu như hắn không kiêng kỵ Đại Tế Tư thì vì sao lại nói ra mấy chữ "Chớ có hỏi"?
Ninh Tư Ngữ ở chung với Diệp Viễn lâu ngày nên biết rõ tính khí của hắn, cười hì hì nói: "Ta mặc kệ, trong lòng ta đại nhân chính là đệ nhất thiên tài Đan đạo! Huống hồ, trong số người trẻ tuổi có ai có thể đạt được cảnh giới như ngươi? Sợ là toàn bộ Thông Thiên Giới này cũng không tìm không ra a?"
Diệp Viễn không còn gì để nói, khoát khoát tay, lười nói tiếp.
Mang theo Ninh Tư Ngữ đi dạo ngoại thành quanh một vòng, mua một vài linh dược trân quý, hai người liền đi về hướng nội thành.
Trước thông đạo vào nội thành, lúc này có một đội quân sĩ đang đứng gác, mỗi một người đều phải bị kiểm tra nghiêm ngặt.
Hai người đang muốn đi qua thì đã thấy một đội người đang đi về hướng này.
Bên trong có một người cực kỳ bắt mắt, không phải Trịnh Khiên đầu trọc thì là ai?
Ninh Tư Ngữ nhìn thấy Trịnh Khiên, nhịn không được phì cười một tiếng.
Đại nhân cũng thật ác, đốt tóc người ta còn không để cho người ta mọc lại.
Rõ ràng là một tên thiếu niên đẹp trai vậy mà lại biến thành con lừa nhỏ ngốc nghếch, như thế này về sau người ta làm sao còn tìm được cô nương?
Trịnh Khiên cũng vừa lúc nhìn qua, phát hiện Diệp Viễn thì lập tức kêu to lên.
"Bất Quần ca, chính là người này tự xưng mình là đệ nhất thiên tài Đan đạo, ngươi nhất định phải báo thù cho ta a!"
Bên cạnh Trịnh Khiên có một thanh niên hơi lớn tuổi, sắc mặt khó coi đánh giá Diệp Viễn.
Hắn chậm rãi đi về phía Diệp Viễn, cười lạnh nói: "Tiểu thí hài chưa đủ lông đủ cánh mà cũng dám tự xưng là đệ nhất thiên tài Đan đạo? Chính là ngươi đã đốt tóc Khiên đệ?"