Một loạt tiếng kiếm cắt vào da thịt vang lên, sau đó rất nhiều con Thị Huyết Thiên Lang bị hất văng, vòng vây của đàn sói lập tức bị phá vỡ.
“Diệp Viễn, may quá ngươi không sao!” Mạc Vân Thiên vô cùng vui mừng khi chứng kiến cảnh tượng vừa rồi.
Diệp Viễn lớn tiếng nói: “Mai trưởng lão và sư huynh không cần lo cho ta, ta tự lo cho mình được.”
Nói rồi, Diệp Viên lại vung kiếm lên, lại thêm một vài con Thị Huyết Thiên Lang bị hất văng ra.
Sự bạo phát bên phía Diệp Viễn cuối cùng cũng đã khơi dậy tinh thần chiến đấu của đệ tử u Vân tông, mọi người dốc hết toàn bộ chiến lực, họ đã áp chế được hàng trăm Thị Huyết Thiên Lang bằng vào sức của tám người bọn họ!
Trong chốc lát, chỉ nghe từng tiếng gầm gừ vang lẻn, rất nhiều Thị Huyết Thiên Lang đã bị thương.
Thế nhưng, Thị Huyết Thiên Lang có hai đặc tính, một là tốc độ rất nhanh, hai là da dày thịt béo.
Tuy rằng bên phía Thị Huyết Thiên Lang đã bị thương rất nhiều, nhưng con số thương vong thật sự thì cũng chỉ có vài con.
“Ha ha, mọi người tiếp tục bám trụ, những con Thị Huyết Thiên Lang này cũng chỉ có vậy mà thôi!”
“Đúng vậy! Cũng chỉ là một đám súc sinh, hãy tiêu diệt hết bọn chúng! Nội đan của Yêu Lang cấp ba nhiều như vậy, chúng ta sắp phát tài rồi!”
“Tiểu Lang, tiếp tục đi, ông nội mi, ta vẫn còn chưa đánh đã đâu!”
Vì một mình Diệp Viễn khống chế rất nhiều Thị Huyết Thiên Lang, cho nên trận này mọi người đánh vô cùng sung sướng.
Nhìn thấy sức chiến đấu của những con Thị Huyết Thiên Lang ngày càng giảm sút, mọi người cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.
Đúng lúc này, Lang Vương lại một lần nữa cất tiếng hú!
“Ha ha, vẫn còn hú! Hú nữa cũng vô dụng thôi! Đợi chúng ta xử lý xong đám con cháu của người, sẽ quay ra xử lý nốt ngươi!” Bàng sư huynh lớn tiếng cười nhạo Lang Vương.
Sắc mặt Diệp Viễn vẫn bình tĩnh như cũ, trầm giọng nói: “Các vị sư huynh hãy cẩn thận, những con Thị Huyết Thiên lang này sắp cuồng hóa đấy! Thị Huyết Thiên Lang sau khi cuồng hóa sẽ tăng sức mạnh tốc độ, các sư huynh đừng vui mừng quá sớm!”
Diệp Viễn còn chưa dứt lời, đôi mắt của những con Thị Huyết Thiên Lang đột nhiên chuyển sang màu đỏ tươi, trông vô cùng đáng sợ.
Tiếp đó, vết thương của những con Thị Huyết Thiên Lang đang lành lại một cách nhanh chóng bằng mắt thường có thể nhìn thấy.
Nước dãi trong miệng bọn chúng không ngừng nhỏ xuống, dường như muốn xé nát tất cả mọi thứ!
Bộ dạng của bọn chúng lúc này mới đúng với hai chữ “Thị Huyết” (khát máu).
Diệp Viễn cau mày, tự lẩm bấm:
“Rắc rối rồi đây!”
Bàng sư huynh vừa rồi vẫn còn đang lớn tiếng cười, lúc này cũng ngậm chặt miệng, ngẩn người ra nhìn trạng thái cuồng hóa của bầy Thị Huyết Thiên Lang, hắn bất giác nuốt nước bọt.
Thị Huyết Thiên Lang đã tạm dừng công kích, cả thảo nguyên lúc này rơi vào sự tĩnh lặng chết người, chỉ còn lại những tiếng thở nặng nhọc của đàn sói.
Đây là sự bình yên trước cơn bão, mọi người đều nín thở. Bới bọn họ đều biết rằng, trận công kích tiếp theo của Thị Huyết Thiên Lang sẽ vô cùng mãnh liệt.
Hơn nữa trải qua trận giáp lá cà vừa rồi, sức lực của đệ tự u Vân tông đã bị tổn hao rất nhiều.
Trạng thái lúc này của Thị Huyết Thiên Lang thì lại đã được phục hồi hoàn toàn và vô cùng hung hăng.
Thị Huyết Lang Vương hú một tiếng dài, hàng trăm con Thị Huyết Thiên Lang đột nhiên xông lên, giống như hàng trăm tia sét lao về phía tám người bọn họ.
Tốc độ này nhanh gấp đôi trước đó!
“Soạt soạt soạt..
I/
Hình dạng của Thị Huyết Thiên Lang lúc này chỉ còn là những cái bóng mờ mờ.
“Choang choang choang…”
Tiếp theo đó, một loạt những âm thanh kim loại va chạm vào nhau vang lên từng hồi.
Lần tấn công này, mọi người đều cảm nhận rõ áp lực tăng mạnh, trong số tám người bọn họ có hai người bị thương, và một trong số đó là Bàng sư huynh.
Trải qua nhiều trận chiến đấu kịch liệt, không ít đệ tử của U Vân tông đã bị thương, bây giờ có thể nói là vết thương cũ chưa lành đã có thêm vết thương mới.