Mục lục
Tuyệt Thế Dược Thần - Diệp Viễn (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bên cạnh người ta có một Vô Lượng Cảnh hư hư thực thực, kiến thức về đan đạo của bản thân lại vô cùng nghịch thiên.

Trên võ đạo và đan đạo, hắn lại đều không so sánh được với một tên tiểu tử vắt mũi chưa sạch, điều này khiến một Nhậm Tinh Thuần tâm cao thế ngạo từ trước đến nay cảm thấy vô cùng uất ức.

“Tiểu tử thối, ngươi mau giao Diệp Hàng và con gái ta ra đây! Đây là việc nhà của ta, không đến phiên ngươi tới quản!”

Lúc này Nhậm Tinh Thuần nói chuyện, khí thế đã không mạnh như lúc trước nữa, ngay cả mấy lời uy hiếp cũng không dám nói.

Nhập mật khẩu: 9967
Vào google truy cập web tamlinh247 mới nhập được mật khẩu bạn nhé.
Tuy hơi làm mất thời gian của bạn nhưng đây là cách để chúng mình hạn chế bị copy. Mong bạn thông cảm. Truy cập nhảy hố chấm com để ủng hộ chúng mình nhé.

Diệp Viễn lại nhàn nhạt nói: “Bọn họ ở ngay trong phòng phía sau lưng ta, có bản lĩnh thì ngươi tự tới bắt bọn họ ra.”

“Ngươi!

II

Nhậm Tinh Thuần nhìn Nguyệt Mộng Ly đứng phía sau Diệp Viễn một cái, tức đến nỗi suýt chút nữa thì phun ra một ngụm máu.

Nếu như ta có thể đánh thắng được nàng ta thì sớm đã bắt bọn chúng ra rồi, còn phải phí nhiều lời với ngươi như vậy làm gì?

Nhậm Tinh Thuần hít sâu một hơi, nhẫn nại hỏi Diệp Viễn: “Được, vậy ta hỏi ngươi, người và bọn chúng có quan hệ gì, vì sao lại muốn cứu bọn chúng?”

Diệp Viễn không trả lời, chỉ như cười như không nhìn hắn.

Lời này vừa nói ra, tự Nhậm Tinh Thuần cũng hơi sửng sốt.

Hắn vốn dĩ là đang trong cơn giận dữ nên cũng không suy nghĩ sâu xa quan hệ bên trong.

Bây giờ tự mình hỏi, lại nghĩ tới một loại khả năng.

Diệp Viễn họ Diệp, Diệp Hàng cũng họ Diệp, hơn nữa tính theo thời gian,

Diệp Hàng và Nhậm Hồng Lăng cũng rời khỏi Bắc vực mười tám mười chín năm rồi, vừa hay khớp với độ tuổi của Diệp Viễn.

Sẽ không phải là…

Nhậm Tinh Thuần bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, đột nhiên quay đầu hỏi Nhậm Dục Kiệt: “Các ngươi đã sớm biết rồi?”

Nhậm Dục Kiệt cười khổ nói: “Con cũng hôm nay mới biết! Là một câu của muội muội đã triệt để thức tỉnh con, con mới mạo hiểm bị phụ thân giáng tội mà dẫn muội ấy tới tìm Diệp Viễn.”

Nhậm Tinh Thuần sững người hỏi: “Hồng Lăng nó nói cái gì?”

“Muội ấy nói, muội phu mà chết thì muội ấy tuyệt đối sẽ không sống một mình! Hơn nữa nếu như Diệp Viễn biết bọn họ chết trong tay cha, tương lai nhất định sẽ tới tìm cha báo thù! Muội ấy không muốn nhìn thấy loại thảm kịch nhân luân này lại xảy ra ở Nhậm gia ta! Lúc con biết con trai của muội muội chính là Diệp Viễn, con đã biết, tương lai nó hoàn toàn có khả năng tới tìm cha báo thù!” Nhậm Dục Kiệt nói.

Nghe những lời này, trong lòng Nhậm Tinh Thuần giật mình một cái.

Còn cần chờ đến tương lai sao?

Bên cạnh Diệp Viễn bây giờ có một cao thủ Vô Lượng cảnh hư hư thực thực, hắn muốn giết mình, căn bản là chuyện dễ như trở bàn tay!

Coi như là không dựa vào vị cường giả Vô Lượng cảnh này thì bằng vào trình độ yêu nghiệt cua Diệp Viên, có lẽ không tới năm năm, bản thân đã không phải là đối thủ của hắn nữa rồi.

Có một đứa cháu ngoại nghịch thiên như thế mà lại suýt chút nữa đã giết chết con rể. Loại chuyện này, nhìn thế nào cũng thấy hoang đường.

Chỉ là Nhậm Tinh Thuần có nằm mơ cũng không ngờ tới, võ giả thiên tài Diệp Viễn này lại là cháu ngoại của mình!

Người cháu ngoại này vốn nên là niềm kiêu ngạo của cả Vô Phương Thành, nhưng mà bây giờ…

Lần đầu tiên trong đời, Nhậm Tinh Thuần cảm thấy có chút hối hận.

Bao nhiêu năm như vậy, hắn nói một là một hai là hai, hắn muốn cả Vô Phương Thành đều phải nghe hắn.

Con gái thích một tên luyện dược sư tầng lớp thấp hèn, hẳn liền dựa vào thủ đoạn cứng rắn chia rẽ bọn họ.

Bây giờ tên luyện dược sư kia mang theo thành ý, mang theo thê tử của mình tới xin lỗi hắn, hắn lại muốn giết tên luyện dược sư kia.

“Ngươi đang hối hận!” Thanh âm của Diệp Viễn đột nhiên vang lên.

Nhậm Tinh Thuần sững người, tên tiểu tử này lại có thể nhìn thấu suy nghĩ của mình?

“Ngươi đang hối hận một tên hậu bối ngay cả Hải Lão cũng coi trọng lại là cháu ngoại của mình, vậy mà bản thân ngươi lại không hay biết!”

“Ngươi đang hối hận đứa cháu ngoại này có thể mang lại vô số kính ngưỡng và lợi ích cho Vô Phương Thành và Nhậm gia, nhưng ngươi lại muốn giết phụ thân của nó!”

“Ngươi đang hối hận đứa cháu xuất sắc như vậy, ngươi lại triệt để đắc tội với nó!”

“Nhưng mà ngươi có từng nghĩ, nếu như ta chỉ là một người bình thường, cỏ khi nào ngươi sẽ hối hận vì những việc đã làm trước kia hay không?”

“Nếu như ta chỉ là một người bình thường, e là bây giờ đã phơi thây trong viện nay rồi đúng chứ?”

“Cho nên… ngươi là một kẻ từ đầu tới cuối chỉ lo tới lợi ích cá nhân! Trong mắt ngươi, chỉ có địa vị chí cao vô thượng của ngươi mới là quan trọng nhất!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK