Mục lục
Tuyệt Thế Dược Thần - Diệp Viễn (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Năm đó, Diệp Viễn đi xuống dưới vực sâu này là dựa vào Nguyên Từ Linh Mộc.

Bây giờ, hắn đã không cần nữa.

Dựa vào cảm ngộ pháp tắc không gian của hắn, xuống dưới cũng không phải việc gì khó khăn.

Có điều, dù vậy, một đám người kia của bọn họ vẫn là phải mất một ngày một đêm, mới xuống được gần đến đáy.

“Không hay rồi! Ta… cảnh giới của ta bị áp chế!”

“Ta cũng bị áp chế! Ta… thực lực của ta bây giờ chỉ còn có Thần quân tầng một!”

“Các ngươi có phát hiện không, lực trường ở đây quá mạnh, căn bản là không thể nào phi hành được!”

Vừa xuống dưới, tiếng kêu kinh hoàng của mọi người đã truyền đến.

Rất rõ ràng là tình hình này, hoàn toàn khác với tưởng tượng của bọn họ.

Cường giả Thần Quân Cảnh không thể phi hành, cảnh giới bị áp chế, loại tình huống này khiến bọn họ rất khó chịu.

Hơn nữa, lực trường ở đây quá mạnh, khiến hô hấp của bọn họ cũng có chút khó khăn, vô cùng không thích ứng.

Sắc mặt Cao Nguyên cũng rất khó coi, bởi vì cảnh giới của hắn cũng bị áp chế, bây giờ khó khăn lắm mới chỉ giữ được thực lực Thần Quân tầng bốn.

Dạng áp chế này, khiến cho sự lo lắng của hắn đối với lần thám hiểm này nhiều thêm mấy phần.

Nhưng mà khi ánh mắt của hắn nhìn về phía Diệp Viễn, sắc mặt càng thêm thâm trầm.

Cảnh giới của Diệp Viễn, thế mà lại không khác lúc trước mấy, dường như căn bản không bị áp chế.

Phát hiện này, khiến hắn vô cùng khó chịu.

Còn mọi người của hoàng thành Thiên Ưng, bởi vì Diệp Viễn đã nhắc nhở trước nên đã sớm chuẩn bị tâm lý, không hề ngạc nhiên giống như người khác.

Diệp Viễn thả ra một phần lực trường, trung hòa một bộ phận lớn lực trường ở đây.

Còn lại một điểm kia, đối với hắn cũng không ảnh hưởng nhiều lắm.

“Được rồi, mọi người không nên hoảng hốt. Cảnh giới bị áp chế không chỉ nhằm vào chúng ta, cảnh giới của ma tộc cũng bị áp chế như thế. Chỉ là không biết được chỗ này có nguy hiểm gì, mọi người phải cẩn thận một chút, đừng có một mình đi loanh quanh.” Lăng Tử Khôn nói.

Những người này đều đã từng trải qua trận chiến lớn, sau khi trải qua khủng hoảng ban đầu, rất nhanh đã tiếp nhận hiện thực, trấn định lại.

Ngoại trừ hoàng thành Giang Vĩnh, lần tới trợ giúp này bọn họ tổng cộng có ba hoàng thành lớn, theo thứ tự là hoàng thành Chí Ninh, hoàng thành Lộc Dương và hoàng thành Thiên Ưng.

Trong ba thế lực mạnh nhất này, hoàng thành Chí Ninh hiển nhiên là thành có thực lực mạnh nhất, tiếp theo là hoàng thành Thiên Ưng.

Mà hoàng thành Lộc Dương chỉ phái một trưởng lão Thần Quân tầng tám qua đây, xem như là có thực lực yếu nhất.

Mà lần này, hoàng thành Giang Vĩnh phái tổng cộng hơn ba mươi người, trừ Lăng Tử Khôn là cao thủ Thần Quân tầng chín ra thì còn có hai cường giả Thần Quân tầng tám.

Cái đội hình này, xem như cũng tương đối khả quan.

Chỉ là bây giờ, trừ Cao Nguyên là cường giả nửa bậc Thiên Thần bị áp chế đến Thần Quân tầng bốn ra thì các cường giả Thần Quân tầng tám đều bị áp chế đến Thần Quân tầng ba.

Trung kỳ Thần Quân Cảnh, đều bị áp chế đến Thần Quân tầng hai; sơ kỳ Thần Quân Cảnh bị áp chế đến Thần Quân tầng một.

Kết quả này hiển nhiên là trước khi xuống đây bọn họ cũng không dự liệu được.

Đoàn người kết nhóm đi về phía trước, thạch đá xung quanh lởm chởm, không có một ngọn cỏ, ánh sáng vô cùng u ám, mọi người phải đốt thần hỏa lên, mới miễn cưỡng nhìn rõ đường đi.

“Đến bây giờ cũng không phát hiện tung tích của ma tộc, lẽ nào bọn họ không tìm được biện pháp xuống?” Lăng Tử Khôn đột nhiên nói, trong lời nói mơ hồ lộ ra tia hưng phấn.

Cao Nguyên nghe vậy, hai mắt tỏa sáng nói: “Nếu như là thế, vậy thì cơ hội chúng ta có được cơ duyên sẽ tăng lớn hơn!”

“Ta không tin ma tộc cũng có cường giả lĩnh ngộ được pháp tắc không gian, số người có thể xuống đây của bọn họ chắc cũng không có mấy người. Chúng ta nhiều người như vậy, giết bọn họ quá dễ dàng!” Tả Thanh, cường giả Thần Quân tầng tám của hoàng thành Lộc Dương nói.

Diệp Viễn lại nói: “Các ngươi nghĩ nhiều rồi! Trăm năm trước, ma tộc đã chế tạo được phi thuyền có thể bay trên rãnh trời. Dựa vào thực lực của cường giả Thần Quân Cảnh, cộng thêm với phi thuyền kia, không chừng cường giả ma tộc sớm đã xuống đây rồi.”

Diệp Viễn giống như giội xuống đầu bọn họ một gáo nước lạnh, trong nháy mắt khiến mọi người lạnh xuyên tim.

“Ha ha…, vẫn là tiểu tử này thông minh!”

“Thông minh thì được cái gì, vẫn không phải là sẽ chết ở nơi này sao!”

“Đám nhân tộc này, thực sự là một lũ ngu xuẩn, lại còn hy vọng chúng ta không xuống được. Ha ha ha…”

Lúc này, bốn phía đột nhiên vang lên một mảnh âÂm thanh không kiêng nể gì, khiến sắc mặt mọi người đều đại biến.

Nói ra những lời này, chỉ có thể là cường giả ma tộc.

Chẳng ai ngờ được, bọn họ đột nhiên đã bị bao vây.

Quan trọng là, xung quanh bọn họ, căn bản không nhìn thấy tung tích của cường giả ma tộc.

Chỉ nghe thấy âm thành mà không thấy người!

“Đồ chó ma tộc, mau cút ra đây cho lão tử! Lén lút trốn, thì có gì giỏi hả?”

“Có bản lĩnh, quang minh chính đại đánh một trận, đừng có lén lút trốn! Một đám rùa đen rụt đầu!”

Cường giả nhân tộc gào thét, có vẻ ngoài mạnh trong yếu.

Bọn họ muốn kích động cường giả ma tộc ra ngoài, nhưng mà cường gia ma tộc sao có thể theo ước nguyện của bọn họ?

Diệp Viễn đột nhiên nói: “Đừng gào nữa, chúng ta đã rơi vào trong bố trí đại trận của ma tộc. Bọn họ bây giờ đang ở cách chúng ta không xa, chỉ là ngươi không nhìn thấy mà thôi.”

Mọi người vừa nghe, không khỏi biến sắc.

Những cường giả ma tộc này hiển nhiên là đã sớm mai phục, chỉ chờ bọn họ tự chui đầu vào lưới!

“Ha ha, tiểu tử này có chút nhạy bén, thế lại có thể phát hiện ra đã rơi vào trong trận pháp. Có điều vô dụng thôi, Phệ Hồn Ma Vân Trận này là thần trận đỉnh phong cấp bốn, cho dù là Thần Quân tầng chín rơi vào bên trong, cũng chắc chắn phải chết, huống chi bây giờ các ngươi lại bị áp chế cảnh giới!” Một âÂm thanh kỳ quái cười lạnh nói.

Sắc mặt Cao Nguyên trở nên vô cùng khó coi, hắn không ngờ được bảo vật còn chưa nhìn thấy, đã rơi vào trong tuyệt cảnh.

Thần trận đỉnh phong cấp bốn, nếu như hắn không bị áp chế cảnh giới, muốn thoát ra đương nhiên không thành vấn đề.

Nhưng mà bây giờ, hắn chỉ có Thần Quân tầng bốn, làm sao để thoát ra đây?

Lẽ não, thật sự phải chưa xuất sư đã chết sao?

“Các ngươi hãy tỉ mỉ hưởng thụ uy lực của Phệ Hồn Ma Vân Trận đi, tiên thiên Huyền Bảo này, thuộc về ma tộc chúng ta rồi!”

Nói xong, một đám sương mù màu đỏ đột nhiên xuất hiện, vây tất cả mọi người vào.

Sương mù màu đỏ tràn ngập, đưa tay ra căn bản không thấy được năm ngón, mọi người không nhìn thấy bóng dáng của người đi cùng với mình.

“Giết giết giết! Giết chết mấy đám ma cẩu nhà ngươi!”

Đột nhiên, trong nhân tộc có người gầm thét lên, đâm một kiếm về phía người đi cùng.

“Phốc!”

Người kia không kịp chuẩn bị, trực tiếp bị chặt bay đầu, chết đến mức không thể chết thêm được nữa.

Phệ Hồn Ma Vân Trận này, có thể trực tiếp ảnh hưởng đến thần hồn của võ giả khiến bọn họ sinh ra ảo giác, chém giết lẫn nhau.

Nhất thời, bọn họ nhìn thấy bẵng hữu đi cùng mình đều biến thành cường giả ma tộc, vô cùng dữ tợn.

Những người này tàn nhẫn đánh đập lẫn nhau, sự bảo vệ giúp đỡ lẫn nhau đột nhiên biến thành kẻ thù sống còn.

Con mắt Diệp Viễn hiện lên một tia hồng quang, dường như nhìn thấu sương mù màu đỏ này.

Sau đó, thân hình hắn khẽ động, biến mất trong tầm mắt mọi người.

Trong đại quân Ma tộc, Thiên Tinh nhíu mày, nói với Địch n: “Ngươi có cảm thấy, giữa hai hàng lông mày của tiểu tử vừa rồi rất giống một người không?”

Lần này, tiên thiên Huyền Bảo xuất thế, Huyết Diêm điện và hoàng thành Đạt Lan đạt được thỏa thuận, phái rất nhiều cường giả qua đây.

Thiên Tinh và Địch n chính là ở trong đội ngũ này.

Địch n cũng không quen Diệp Viễn, nhưng mà Thiên Tinh có ấn tượng vô cùng sâu sắc với Diệp Viễn.

Lúc này, cuối cùng Thiên Tinh cũng phát hiện có cái gì không đúng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK