Người ta cũng không dám làm gì Thất Hải, nhưng thanh danh của Ngũ Huyền về sau coi như là bỏ đi rồi.
Đợi tới khi Thất Hải đọc hết một lượt tên của tất cả loại nguyên liệu ra, sắc mặt của Phó Vân Kính càng khó coi hơn bội phần.
Thất Hải nói như vậy, chẳng khác nào công bố tửu phương của hắn ra trước bàn dân thiên hạ, sau này hắn không thể nào dùng Tiên Minh Ngọc Nhưỡng để lập nghiệp ở Vô Phương Thành được nữa. Tuy rằng hiện giờ hắn cũng đã bị Ngũ Huyền thay thế.
“Ha ha, thật không ngờ rằng, da mặt của Hải lão lại dày đến thế, đã xem trộm tửu phương của ta, lại còn lộng ngôn như vậy, thật đúng là vô liêm sỉ!” Phó Vân Kính chế giễu nói.
Thất Hải cười đáp: “Ta nói ta xem trộm tửu phương của ngươi lúc nào chứ?”
Phó Vân Kính lặng người, lão già này lại không sợ mất mặt tới vậy sao?
Đã tới mức này rồi mà lại còn không thừa nhận?
“Nghe những lời ngươi vừa nói, cũng tức là ngươi đã thừa nhận tửu phương mà ta vừa nói là đúng? Không cần phủ nhận, mọi người cũng không phải là kẻ ngốc, bọn họ cũng đã sớm nhận ra rồi.” Thất Hải vẫn giữ thái độ lãnh đạm nói chuyện.
Phó Vân Kính đen mặt, đột nhiên hắn có dự cảm chẳng lành.
Quả nhiên, Thất Hải lại tiếp tục nói: “Ngươi nói ngươi cải tiến tửu phương của Tiên Minh Ngọc Nhưỡng, không biết là ngươi đã nâng cấp nó ở chỗ nào?”
Phó Vân Kính chợt chột dạ, hoá ra là bẫy mình ở chỗ này!
“Hừ, tại sao ta phải nói cho ngươi biết chứ?” Phó Vân Kính mạnh miệng.
Thất Hải nói tiếp: “Ta có thế nói cho ngươi biết, trong tửu phương của ngươi, thiếu ít nhất năm loại nguyên liệu. Chỉ cần ngươi có thể nói ra tên của năm loại nguyên liệu này, vậy hẳn là Ngũ Huyền đã đánh cắp tửu phương của ngươi. Nhưng nếu như ngươi không thể nói ra, thì mau cút khỏi đây cho khuất mắt lão phu! Bằng không… đừng trách lão phu không khách khí!”
Sắc mặt của Phó Vân Kính thay đổi không ngừng, bởi hắn nào có cải tiến được gì.
Cho dù Tiên Minh Ngọc Nhưỡng này đến từ Thần Vực, nhưng không phải ai cũng đã từng được uống qua loại tiên tửu này. Nếu như Phó Vân Kính có bản lĩnh đó thì hắn cũng đã có thể tới được Thần Vực, hà cớ gì còn phải lăn lộn ở cái chốn Vô Phương Thành này làm gì?
Nhưng nếu như không nói ra, chẳng phải là tự nhận chính hắn là người làm càn gây chuyện sao?
“Hừm, ngươi nói ra được năm loại nguyên liệu này cũng coi như là ngươi dám công khai tửu phương trước tất cả mọi người!” Phó Vân Kính cười thầm, thuận miệng nói ra năm loại nguyên liệu, tất cả số nguyên liệu này đều thuộc những loại thường dùng để ủ rượu, nghe ra thì cũng có vẻ hợp lý.
Thất Hải cười vang một trận, nói: “Nói xằng nói bậy, ăn không nói có, thật đúng là vô sỉ hết mức!”
Phó Vân Kính đắc ý đáp trả: “Nếu như Hải lão đã nói là ta nói bừa, vậy xin mời ngài nói ra năm loại nguyên liệu đó!”
“Không cần tới năm loại, chỉ cần một loại là đủ rồi! Trong tửu phương của ta có Thất Tinh Thảo, Thất Tinh Thảo gặp phải bột Lưu Diêm sẽ lập tức đối sang màu tím nhạt. Người đâu, đem ít bột Lưu Diêm tới đây, chỉ cần thử một chút là biết ngay!” Thất Hải lãnh đạm nói.
Vừa rồi Phó Vân Kính vẫn còn vô cùng đắc ý, nhưng lúc này sắc mặt đã trở nên trắng bệch.
Vô Phương Thành là thánh địa của đan đạo, không ít gia tộc có mặt tại đây đều thuộc gia tộc luyện đan, cho nên không còn lạ gì Thất Tinh Thảo.
Hắn cũng không thể ngờ rằng, Thất Hải lại dồn hắn tới bước này, tới cuối cùng lại dùng cách này để ép hắn hiện nguyên hình!
Lúc này, hắn bất giác nhìn về phía Diệp Viễn, trong ánh mắt lộ rõ sự cay độc.
Trước giờ Phó Vân Kính chưa từng nghe qua việc Thất Hải biết luyện đan, cũng chưa từng nghe qua rằng hắn ta biết ủ rượu, càng không tin Thất Hải chỉ nhấp một ngụm rượu của hắn là có thể nói rõ từng nguyên liệu mà hắn dùng!
Trước đó rõ ràng Diệp Viễn đã có truyền âm gì đó cho Thất Hải, lẽ nào tất cả những gì mà Thất Hải nói đều là do người thiếu niên đó bày sẵn ra sao?
“Đối màu rồi! Đổi màu thật rồi!”
“Quả đúng là ở trong Tiên Minh Ngọc Nhưỡng này có Thất Tinh Thảo!”
“Phó Vân Kính thật quá đáng, lại dám vu tội cho Ngũ Huyền! Đúng là tên vô lại!”
Cùng với lượng bột được tăng dần trong ly Tiên Minh Ngọc Nhưỡng, rượu đã nhanh chóng đổi sang màu tím nhạt.