Lòng tất cả mọi người lập tức chìm xuống đáy vực.
Trên mặt đám người Phương Thiên, Phương Ly, Bạch Quang, Tiểu Hỏa lộ ra thần sắc dứt khoát.
Nếu như đã không thể nào tránh được vậy thì chỉ có liều chết mà chiến thôi!
Cho dù giống như thiêu thân lao đầu vào lửa, bọn họ cũng không thể mở to mắt đứng nhìn Ly Nhi đi chịu chết.
Tất cả mọi thứ mọi người có được hôm nay, đều là Diệp Viễn ban tặng.
Bây giờ bọn họ sao có thể mở to mắt nhìn Ly Nhi đi chịu chết để cứu bọn họ sống sót chứ?
Toàn bộ Chấp Pháp Đường, như lâm đại địch.
Bọn họ đều không ngờ được, vừa mới giết chết Tạp Nặc trăm năm, thế giới Tiên Lâm lại đụng phải kiếp nạn này.
Hơn nữa kiếp nạn này, so với Tạp Nặc còn đáng sợ hơn.
Mặc dù Tạp Nặc là Thiên Ma Thần, nhưng cũng không phải là nhân vật mạnh nhất.
Nhưng mà Thiên Nghiệt Tà Thần này lại là người mạnh nhất!
Cho dù Diệp Viễn có ở đây, cũng không có nửa phần thắng!
Trên hư không, một thần liễn che khuất bầu trời lẳng lặng lơ lửng, làm cho người ta cảm thấy thị giác bị đánh rất mạnh.
Thần liễn được trang trí vô cùng đẹp mắt, giống như là một vỗ kiệu đến đón tân nương.
Tám con cự long mang theo cọc gỗ ngắn, hiển nhiên là dùng để kéo thần liễn.
Nhìn thấy tám con cự long kia, sắc mặt mọi người đại biến.
“Long Mẫn tiền bối! Ngạo Khiên tiền bối! Thiên Nghiệt, ngươi đây là ý gì” Ánh mắt Nguyệt Mộng Ly phát lạnh, mắng.
Nguyệt Mộng Ly nhìn thấy rõ, tám con cự long kia không phải ai khác mà chính là lão tộc trưởng Long Mẫn của Long tộc và Ngạo Khiên đã trở lại lại Long tộc!
Lúc này bọn họ hiện ra nguyên hình, biến thành tọa kỵ kéo xe.
Tất cả mọi người bên Chấp Pháp Đường đều là mắt cay sắp nứt, hận không thể xông liên liều mạng với Thiên Nghiệt Tầ Thần.
Đây quả thực là vô cùng nhục nhã!
Đường đường Long tộc đại năng, thế mà lại bị Thiên Nghiệt Tà Thần cưỡng ép tới kéo thần liễn!
Nhưng mà, không ai có thể phản kháng được Thiên Nghiệt Tà Thần.
Hắn quá mạnh!
Kết cục phản kháng, nhất định là chết!
Nhìn thấy thần sắc Nguyệt Mộng Ly, Thiên Nghiệt mới hiểu, cười nói: “Hóa ra nàng biết bọn họ, vậy thì quá tốt rồi. Ly Nhi tốt của ta, thời gian một tháng, bản tôn vì hôn sự của chúng ta, thật là phí hết tâm tư đó! Đầu tiên ta đi nơi Tạo Hóa của tên gia hỏa Trường Đông kia, đào mộ của hắn, móc Đăng Thiên Thần Liễn ra. Rồi lại đi Long tộc bắt tám con rồng này tới, kéo Đăng Thiên Thần Liễn cho chúng ta. Ha ha ha, nếu như nàng đã biết bọn họ, vậy thì hãy để bọn họ chứng kiến tình yêu của chúng ta đi!”
Dựa vào tính cách ung dung bình tĩnh của Nguyệt Mộng Ly, lúc này cũng bị Thiên Nghiệt làm cho tức đến muốn điên.
Chứ đừng nói đến người khác đã hận đến không thể nuốt sống Thiên Nghiệt.
“Mẹ nó, Hổ gia chịu không nổi nữa! Lão tử hôm nay liều với ngươi!”
Tộc Bạch Hổ và tộc Thanh Long là cùng tông, Long Mẫn, Ngạo Khiên chịu khuất nhục, hắn tức giận lây, nào còn nhịn tiếp được?
Dứt lời, Bạch Quang hóa thành một đạo lưu quang, phi thẳng lên trời.
Thiên Ly cũng phát điên, hắn là một trong những gia tộc tứ tượng, sao có thể nhận được khuất nhục thế này.
Hắn theo sát Bạch Quang, cũng xông về phía Thiên Nghiệt Tà Thần.
“Mọi người cùng nhau xông lên, cho dù là chết, cũng phải cho gia hỏa này một giáo huấn khó quên!” Phương Thiên quát một tiếng chói tai, rồi xong lên.
Trên bầu trời, mười mấy người nhằm về phía Thiên Nghiệt Tà Thần.
Khóe miệng Thiên Nghiệt hiện lên một nụ cười nhạt, khinh thường nói: “Thứ kiến hôi không biết tự lượng sức mình, nếu các ngươi đã muốn chết, vậy bản toạ thành toàn cho các ngươi!”
Cả người Nguyệt Mộng Ly chấn động, quát lên: “Thiên Nguyệt, ngươi dám giết bọn họ, ta sẽ chết ngay bây giờ cho ngươi xem!”
Nguyệt Mộng Ly giơ bàn tay lên, đặt ở trên thiên linh cái.
Chỉ cần lòng bàn tay nàng ấn một cái, kết quả chỉ có thể là mất mạng.
Thiên Nghiệt biến sắc, chỉ vung tay lên, mười mấy người kia bị khống chế bay ngược trở về, tốc độ so với lúc đến còn nhanh hơn.
“Phốc phốc phốc…”
Tất cả mọi người trực tiếp bị thương nặng, phun ra một ngụm máu.
Ở trước mặt Thiên Nghiệt Tà Thần, bọn họ căn bản không có nửa điểm để phản kháng!
Một loại cảm xúc tuyệt vọng mạnh mẽ, lan tràn trong không khí.
Quá mạnh!
Những người đều là thực lực mạnh nhất ở thế giới Tiên Lâm, nhưng mà thậm chí đến cả góc áo của đối phương cũng đều không túm được!
Khóe miệng Thiên Nghiệt hơi vểnh lên, cười tà nói: “Ly Nhi tốt của ta, nàng xem phu quân đã có thành ý như vậy, chúng ta có phải là nên bái đường thành thân rồi không? Hôm nay ở trước mặt tất cả mọi người, chúng ta kết làm đạo lữ, đời đời kiếp kiếp, vĩnh viễn không chia cách!”
Trong lòng Nguyệt Mộng Ly khắp nơi đều lạnh lẽo, cắn răng nói: “Thiên Nghiệt, muốn ta kết thành đạo lữ với ngươi cũng được, nhưng ngươi nhất định phải đồng ý với ta thả bọn họ đi vào Thần Vẫn Sơn Mạch! Nếu không cho dù có chết, ta cũng không kết thành đạo lữ với ngươi!”
Thiên Nghiệt cười ta nói: “Ly Nhi tốt của ta, nàng thật sự coi phu quân ta là kẻ ngốc sao? Lúc bản tôn tung hoàng Tiên Lâm Vực, chính là đùa bỡn khắp thiên hạ trong lòng bàn tay, chút thủ đoạn nhỏ này của nàng, sao có thể giấu giếm được ta? Hắc hắc, nếu ta thả bọn họ, nàng sẽ lập tức tự sát, nhưng nếu ta không thả bọn họ, nàng… không dám chết!”
Nguyệt Mộng Ly biến sắc, mới phát hiện mình quá mơ tưởng hão huyễn rồi.
Thiên Nghiệt Tà Thần là cường giả chí tôn ba mươi vạn năm trước, sao có thể bị chút thủ đoạn nhỏ này của nàng lừa gạt?
Lẽ nào… thật sự phải nương thân cho tên gia hỏa ghê tởm này sao?
Không!
Nếu như thế, Nguyệt Mộng Ly ta tình nguyện chết!
Đúng lúc này, Thiên Nghiệt lại cười nói: “Ly Nhi tốt của ta, muốn bản tôn thả bọn họ cũng không phải không thể. Thế nhưng, nàng nhất định phải bái đường thành thân với bản tôn, sau khi kết thúc buổi lễ, bản tôn sẽ tự thả bọn họ rời đi!”
“Ngươi! Ngươi đừng mơ!” Nguyệt Mộng Ly vô cùng tức giận nói.
Thiên Nghiệt cười ta nói: “Ha ha ha… Ly Nhi tốt của ta, nàng cho rằng bản tôn ra ngoài một tháng này, thực sự là không để ý đến chuyện bên ngoài sao? Ta biết, nàng thích một tiểu tử tên là Diệp Viễn, hơn nữa hắn giống như ta, đều là người được chọn để khống chế Tiên Lâm Vực này. Có điều… tiểu tử kia mới đột phá thần đạo chưa quá trăm năm, cho dù hắn ở chỗ này, bản tọa cũng có thể một tát đập chết hắn! Cho nên, nàng đừng có mang trong lòng hi vọng. Ngoan ngoãn kết thành đạo lữ với bản tôn, quên tiểu tử kia đi. Từ nay về sau, nàng sẽ cùng với bản tôn, cai trị Tiên Lâm Vực!”
Thiên Nghiệt dừng một chút, ánh mắt trầm xuống, hiện ra sát khí, nói: “Nếu như nàng không theo, từ giờ trở đi, bản tôn sẽ giết từng người một. Không biết những người này từng người từng người chết ở trước mặt nàng, nàng sẽ có cảm giác gì đây?”
Thiên Nghiệt Tà Thần là sự tồn tại bậc nào?
Hắn là một đời kiêu hùng ba mươi vạn năm trước, tâm kế trí mưu đều là loại nhất đẳng.
Nguyệt Mộng Ly ở trước mặt hắn, quá yếu thế.
Trong lòng Thiên Nghiệt vô cùng đắc ý, hắn biết, Nguyệt Mộng Ly nhất định sẽ ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ.
Đối với với một nữ nhân hắn còn không làm gì được, vậy thì cái tên Thiên Nghiệt này của hắn cũng quá vô dụng.
Chờ đến lúc gạo nấu thành cơm, hắn còn sợ Nguyệt Mộng Ly có thể chạy khỏi lòng bàn tay hắn sao?
Chỉ cần kết thúc buổi lễ, Thiên Nghiệt tin, cho dù hắn để Nguyệt Mộng Ly trở lại bên người Diệp Viễn, nàng cũng sẽ không đồng ý.
Nàng không có mặt mũi nào gặp Diệp Viễn!
“Ly Nhi, không cần quản chúng ta! Lão phu vốn đã là người chết, hôm nay, liền đem cái mạng này trả lại cho Diệp Viễn!”
Phương Thiên hét lớn một tiếng, lại lần nữa lao về phía Thiên Nghiệt ở trên trời.
Thiên Nghiệt cười tà mị, nói với Nguyệt Mộng Ly: “Ly Nhi tốt của ta, đây là người thứ nhất!”