Mục lục
Tuyệt Thế Dược Thần - Diệp Viễn (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cảm nhận được Thần Nguyên của Kế Tầm có sự dao động, Diệp Viễn lập tức lên tiếng cảnh cáo đối phương.

Nét mặt Kế Tầm trầm xuống, nói: "Ngươi dám động đến một sợi lông trên người Hàm Nhi, ta sẽ khiến ngươi phải hối hận vì đã đến thế giới này!"

Diệp Viễn cười khẩy: "Vậy sao?"

Vừa nói chuyện, Diệp Viễn vừa điều chỉnh Thần Nguyên đâm thẳng vào người Trác Hàm, khiến hắn phun ra một ngụm máu, cơ thể dần trở nên uể oải không đứng vững.

Diệp Viễn xuống tay rất có chừng mực, chỉ với một đòn đánh nhưng cũng đủ khiến Trác Hàm mất đi năng lực phản kháng nhưng lại không giết chết hắn ta luôn, chủ ý là muốn kinh động đến Kế Tầm.

Kế Tầm biến sắc, biết bản thân gặp phải một người tàn nhẫn, hắn ta nào dám hành động thiếu suy nghĩ.

“Tiểu tử, ngươi mau buông hắn ra, có gì chúng ta cùng thương lượng!" Cuối cùng, một Kế Tầm cao ngạo cũng chịu cúi đầu thỏa hiệp.

Diệp Viễn cười nói: "Có cái gì để thương lượng đâu nhỉ? Ngươi đang nghĩ đợi ta thả Trác Hàm ra, sẽ lập tức ra tay giết ta đúng không? Dù không liên quan, nhưng ta phải công nhận, ngươi tuổi cũng đã lớn rồi, vậy mà vẫn ngây thơ nhỉ!"

Khuôn mặt Kế Tầm bây giờ đen như đít nồi vậy. Hắn ta nhận ra tên tiểu tử này thật sự quá khôn khéo, đồ nhi của mình tỉ thí với hắn thực chẳng khác nào một con gà cụt chân.

Lão ta chỉ vừa mới mở miệng nói một câu, hắn đã đoán ra là lão ta muốn làm gì.

“Rốt cuộc là ngươi muốn thế nào?" Kế Tầm trầm mặt nói.

Diệp Viễn hờ hững nói: "Đợi!"

Dứt lời, Diệp Viễn nhắm mắt lại không nói thêm gì nữa.

Kế Tầm sửng sốt, hắn ta thực không biết Diệp Viễn đang có ý định gì.

Tuy nhiên, rất nhanh sau đó hắn ta đã hiểu ra. Một nguồn lực mạnh mẽ khác xông tới, kèm theo đó là tiếng gầm gào chói tai.

“Kế Tầm, ngươi coi thường đế đô Thiên Lăng của ta quá rồi đấy! Đường đường là một cường giả Chân Thần mà lại đi bắt nạt một tiểu bối cảnh giới Thiên Thần, ngươi còn biết thế nào là xấu hổ không!"

Người chưa tới nhưng giọng nói đã tới trước rồi.

Lời nói của Cổ Thiên Khuyết vang lên giữa không trung, ngữ điệu đầy tức giận.

Có chết hắn ta cũng không ngờ, chỉ vài giây ngắn ngủi phủ Thiên Lăng của hắn ta lại xảy ra chuyện lớn như vậy.

Kế Tầm nheo mày lại, nói: "Suýt chút nữa là tên này đã hại chết Hàm Nhi rồi, ta muốn giết hắn thì có gì là sai?"

Cổ Thiên Khuyết nhìn về phía Diệp Viễn với nét mặt dò xét.

Diệp Viễn kể lại toàn bộ những chuyện vừa xảy ra cho hắn ta nghe, Cổ Thiên Khuyết trợn mắt nhìn nói: "Ngươi nghe thấy không?"

“Sư... Sư tôn, người nhất định phải làm chủ cho ta!" Trác Hàm yếu ớt nói.

Nhưng khi nhìn thấy thái độ của Cổ Thiên Khuyết với Diệp Viễn, Kế Tầm dường như đã hiểu ra gì đó, sắc mặt hắn ta bắt đầu tối sầm đi.

Quả nhiên, Cổ Thiên Khuyết hừ lạnh một tiếng rồi nói: "Trác Hàm, ngươi hãy bỏ suy nghĩ đó ngay đi. Ngươi và Thu Linh không có khả năng đâu! Hơn nữa, sau sự việc lần này, hai thầy trò các ngươi không được phép bước vào phủ Thiên Lăng nửa bước!"

Nghe vậy, đôi đồng tử của Trác Hàm đột nhiên co rút lại, hắn ta không dám tin những gì mình vừa nghe thấy, nhìn về phía Cổ Thiên Khuyết với nét mặt hoài nghi.

Hắn ta thật sự không hiểu, tại sao thái độ của Cổ Thiên Khuyết lại quay ngoắt một trăm tám mươi độ như thế.

Đột nhiên, hắn ta nhớ tới lời nói của Diệp Viễn trước đó.

Hóa ra... Không phải Diệp Viễn cố tình làm lá chắn để ngăn Lãnh Thu Linh với hắn ta, mà đó chính là sự thật!

Cổ Thiên Khuyết thật sự có ý tác hợp cho hai người bọn họ!


Thật nực cười, vậy mà trước đó hắn ta còn đứng trước mặt các đệ tử phủ Thiên Lăng tự xưng là con rể của đế đô Thiên Lăng này nữa chứ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK