"Ha ha, tiểu tử muốn chết đến rồi này!"
"Chậc chậc, thật bội phục lòng can đảm của hắn, dám tuyên bố muốn giết Hạ Hầu Vân."
"Ôi, tên này... hình như đột phá rồi!"
"Đúng đấy, đúng là khí tức mạnh lên không ít! Chỉ là... vô dụng thôi, chỗ dựa lớn nhất của hắn chính là thể chất, đột phá võ đạo cũng không thể thay đổi kết quả."
...
Khi Diệp Viễn đến gần lôi đài thứ sáu đã lập tức gây ra một trận trào phúng.
Qua sáu vòng, hiện tại chỉ còn có tám người.
Tám người mạnh nhất cuối cùng này sẽ xác định vị trí đứng đầu cuối cùng.
Trăm trận trên lôi đài, vị trí thứ hai không có ý nghĩa gì.
Chỉ có vị trí thứ nhất mới được Thái thượng trưởng lão của Huyền Cơ Các hướng dẫn.
Đi ngang qua bên cạnh Hạ Hầu Vân, hắn khinh thường cười nói: "Đây là chỗ dựa cuối cùng của ngươi sao? Ha ha, Thần Quân tầng ba thì có thể thay đổi cái gì?"
Diệp Viễn thản nhiên nói: "Đủ để giết ngươi rồi."
Hạ Hầu Vân cười to nói: "Được, vậy bản thiếu gia sẽ chờ ngươi tới... giết ta."
Vòng thứ bảy, tám chọn bốn, đối thủ của Diệp Viễn là một Thần Quân tầng năm, thoải mái qua ải.
Đương nhiên Hạ Hầu Vân còn thoải mái hơn hắn, đối thủ trực tiếp bỏ quyền.
Có bài học của Cao Thuận, ai còn dám tìm hắn ta thử nữa, trừ phi không muốn sống nữa.
Vòng thứ tám cũng như thế.
Thực lực của Diệp Viễn chính là đệ nhất trừ Hạ Hầu Vân ra, đương nhiên Hoàng thành Cực Quang sẽ sắp xếp trận chiến giữa họ ở cuối cùng.
Vòng thứ chín, cuối cùng Hạ Hầu Vân và Diệp Viễn cũng đối đầu.
Trên khán đài, Giản Bình hưng phấn đến đỏ cả mặt, dường như hắn ta đã nhìn thấy cảnh tượng Diệp Viễn bị Hạ Hầu Vân một quyền đánh chết.
Đứng trên lôi đài, Hạ Hầu Vân cười nhạt hỏi: "Tiểu tử, ta rất tò mò sao ngươi nhất định phải nhận một quyền này của ta?"
Dứt lời, Hạ Hầu Vân bày ra tư thế y như lúc đánh chết Cao Thuận khi trước.
Không khí dưới lôi đài lập tức trở nên khác thường, một luồng khí tức quỷ dị khiến cho người ta hít thở không thông.
Sự rung động một quyền này đã từng gây ra cho bọn họ quá mức mãnh liệt.
Khác biệt là một quyền kia của Hạ Hầu Vân là hậu phát chế nhân.
Mà lúc này đây là tiên phát chế nhân.
Thế đã thành, kế tiếp là một kích hủy diệt.
Ầm!
Một quyền đánh ra, cả không gian như đều vỡ nát.
Một cỗ kình khí vô hình rợp trời kín đất đánh về phía Diệp Viễn, tốc độ cực nhanh.
Rầm!
Đại trận phía sau Diệp Viễn lay động kịch liệt, cả lôi đài như cũng chấn động.
Hạ Hầu Vân biến sắc, kinh hô: "Không gian pháp tắc, tầng ba!"
Trước mặt người khác, Diệp Viễn chưa từng thực sự bày ra uy lực của không gian pháp tắc.
Phần lớn người đều cho rằng, Diệp Viễn chỉ lĩnh ngộ được chút đỉnh thôi.
Nhưng trên thực tế, hắn đã lĩnh ngộ đến tầng ba của không gian pháp tắc.
Đây là một thành tựu rất khá.
Pháp tắc hủy diệt tuy mạnh, nhưng vẫn kém một bậc so với không gian pháp tắc.
Những thiên tài trên khán đài đều kinh ngạc không khép được miệng.
"Thế... thế mà lại né được!"
"Hắn... hắn làm thế nào vậy?"
"Thật đúng là khó mà tin nổi! Đây... đây là uy lực thực sự của không gian pháp tắc sao?"
...
Diệp Viễn nhìn Hạ Hầu Vân, thản nhiên nói: "Pháp tắc hủy diệt cũng chỉ vậy thôi."
Ánh mắt Hạ Hầu Vân đông lại, nhất thời nổi giận.
Hắn ta lại bị coi thường!
Hắn ta lĩnh ngộ được pháp tắc hủy diệt, lớn lên trong sự ca tụng và ngưỡng mộ.
Hôm nay lại bị coi thường!
Hắn ta nghiến răng nói: "Ít tỏ ra nguy hiểm đi! Khi nãy mới chỉ là khai vị thôi, bây giờ mới thực sự bắt đầu này!"
Hạ Hầu Vân khẽ động, bay về phía Diệp Viễn nhanh như chớp.
"Phong chi pháp tắc! Hóa ra Hạ Hầu Vân còn lĩnh ngộ cả phong chi pháp tắc cấp bốn! Tên này đúng là yêu nghiệt!" Trên khán đài có người hô lên.
"Phong chi pháp tắc phối hợp với pháp tắc hủy diệt đúng là không có đối thủ."
"Diệp Viễn nguy hiểm rồi! Hắn không nên đi khiêu khích Hạ Hầu Vân."
...
Tốc độ của Hạ Hầu Vân cực nhanh, ra quyền như gió.
Có những tiếng ầm ầm vang lên trong trận pháp, không gian dường như bị đập cho biến dạng.
Mà bóng dáng Diệp Viễn đã biến mất không thấy đâu.
Mọi người biết, Diệp Viễn đã phát động không gian pháp tắc rồi.
Nhưng chấn động từ công kích của Hạ Hầu Vân truyền ra khiến bọn họ phải tái mặt.
Chấn động từ công kích dày đặc như vậy còn mạnh hơn nhiều so với lúc trước khi giết Cao Thuận.
Dưới sự phối hợp của phong chi pháp tắc, công kích của Hạ Hầu Vân dường như không có góc chết, bao trùm toàn bộ lôi đài.
Dưới cái nhìn của mọi người, Diệp Viễn hoàn toàn không có chỗ để trốn.
Bỗng nhiên, Hạ Hầu Vân dừng công kích, cả lôi đài bình tĩnh lại.
Hạ Hầu Vân có chút thở dốc, công kích mãnh liệt như vậy đối với hắn ta cũng rất nặng nề.
"Hừ! Không gian pháp tắc thì sao chứ? Xem ngươi có chết không!" Hạ Hầu Vân hừ lạnh nói.
Trên lôi đài đã không còn bóng dáng Diệp Viễn.
"Quả nhiên, Diệp Viễn vẫn chết thôi."
"Dưới sức công kích khủng bố như vậy, sao hắn có thể sống sót được?"
"Hạ Hầu Vân thật sự quá mạnh mẽ!"
...
Trong mắt tất cả mọi người, Diệp Viễn đã bị đánh thành tro từ lâu rồi, dưới công kích dày đặc như vậy, không ai có thể sống sót được.
"Thú vị lắm, chỉ tiếc còn yếu quá." Một giọng nói vang lên từ hư không.
Hạ Hầu Vân biến sắc, đây không phải giọng của Diệp Viễn thì là của ai nữa?
Tên này vậy mà vẫn chưa chết!
Chỉ thấy không gian hơi gợn sóng, thân hình Diệp Viễn chậm rãi đi ra.
Mọi người ồ lên!
Thế mà còn không chết?
Không gian pháp tắc thật sự mạnh mẽ như vậy sao?
Diệp Viễn nhìn Hạ Hầu Vân, thản nhiên nói: "Phong chi pháp tắc phối hợp với pháp tắc hủy diệt đúng là không tồi. Chỉ tiếc ngay cả dung hợp pháp tắc ngươi cũng không làm được."
Hạ Hầu Vân biến sắc, lạnh giọng nói: "Ít giả bộ thôi! Pháp tắc hủy diệt chính là pháp tắc cấp chí tôn, muốn dung hợp đâu dễ dàng như vậy?"
Uy lực của hai loại pháp tắc đơn độc và dung hợp pháp tắc hoàn toàn không giống nhau.
Sao Hạ Hầu Vân có thể không biết chuyện này chứ?
Hắn ta từng vô số lần thử dung hợp này hai loại pháp tắc này, chỉ tiếc... hắn ta không làm được.
Diệp Viễn thản nhiên nói: "Thực sự khó vậy sao? Sao ngươi không nói là ngươi rất ngu đi?"
Hạ Hầu Vân cười lạnh nói: "Ta ngu? Ha ha, đây đúng là chuyện cười hài hước nhất mà ta từng nghe. Trong hơn ba nghìn người ở đây, ai dám nói có thiên phú cao hơn ta?"
Diệp Viễn liếc hắn ta một cái, cười nói: "Ngay cả dung hợp pháp tắc cũng không làm được, chẳng lẽ ngươi không ngu à?"
Hạ Hầu Vân xì một cái: "Bớt nói nhảm đi, ngươi cho là lĩnh ngộ được không gian pháp tắc thì tài trí hơn người à? Hay là nói, ngươi nghĩ rằng thực lực của ta và ngươi cũng ngang nhau?"
Diệp Viễn thản nhiên nói: "Vậy đến đây! Lúc này ta cũng muốn ra tay rồi, ngươi đỡ cho tốt."
Hạ Hầu Vân không thèm để ý, nói: "Một kẻ vô dụng chỉ biết dùng không gian pháp tắc né tránh, ngươi cho là bản thiếu gia sẽ sợ ngươi à?"
Trong lúc nói chuyện, Hạ Hầu Vân chậm rãi đeo vào một đôi găng tay tơ tằm màu trắng, đó rõ ràng là một bộ món Thần Quân Huyền Bảo đỉnh phong.
Ngay sau đó, thanh thế của Hạ Hầu Vân tăng vọt, tỏa ra khí tức so với khi trước càng thêm khủng bố.
"Phệ diệt thần quyền!"
Diệp Viễn chậm rãi rút ra Quân Dật Kiếm, cả người đều trở nên hư ảo.
"Không đúng, kiếm của Diệp Viễn đâu rồi?"
"Đúng vậy, rõ ràng vừa rồi ta còn thấy trên tay hắn cầm kiếm, sao lại biến mất rồi?"
"Này... ngươi có cảm thấy cả người Diệp Viễn có chút không chân thực không?"
...