Những người này đều là nhân vật thuộc lớp lão tổ tông của tông môn, vì tương lai của lớp hậu bối, từng người một đều không màng công việc trong tay mà tới bí cảnh ở Hạo Thiên Tháp.
Nhập mật khẩu: 9967
Vào google truy cập web tamlinh247 mới nhập được mật khẩu bạn nhé.
Tuy hơi làm mất thời gian của bạn nhưng đây là cách để chúng mình hạn chế bị copy. Mong bạn thông cảm. Truy cập nhảy hố chấm com để ủng hộ chúng mình nhé.
Đối với chuyện liên minh các bậc lão tổ đã định sẵn phương hướng cốt lõi, những việc còn lại đương nhiên sẽ có người khác đi lo liệu.
Ngoài việc tu luyện bản thân ra, việc quan trọng nhất mà bọn họ cần làm, chính là bồi dưỡng cho lớp đệ tử.
Đi sau Tân Hồng Đào còn có Châu Diệp, hắn nghe lời này của Tân Hồng Đào, chợt tím mặt, bất giác nhìn trộm về phía Diệp Viễn.
Chuyện này là thế nào?
Lão tổ nhà hắn lại gọi tên tiếu tử này là tiểu huynh đệ?
Như vậy không phải gọi bừa sao?
Tuy Châu Diệp vẫn đang ngơ ngác không hiểu, nhưng có một điều hắn hiểu rất rõ, vừa rồi Tân Nham không hề nói đùa với hắn!
Diệp Viễn này, thật đúng là người mà hắn không thể động vào!
Mấy vị lão tổ này ai nấy đều tỏ ra thân thiết với Diệp Viễn như vậy, mở miệng liền gọi tiểu huynh đệ, Châu Diệp càng nghe càng cảm thấy sợ hãi.
Lúc này hắn đang thầm cầu nguyện, Diệp Viễn đừng mách lẻo với lão tổ nhà hắn, bằng không với tính cách của lão tổ, e rằng hắn không còn đường thoát mất.
Châu Diệp nghe mấy người bọn họ nói chuyện mà trong lòng nơp nớp lo sợ.
“Ha ha, được Tân lão tổ đánh giá cao như vậy, nếu ta không lên được tới tầng thứ sáu thì chẳng phải là sẽ không còn mặt mũi nào mà đi ra nữa sao?” Diệp Viễn cười nói.
“Ầy, Diệp tiểu huynh đệ không cần phải khiêm tốn như thế. Tên tiểu tử thối nhà ta đã nói ngươi có thể lên được tới tầng thứ năm, thì hẳn ngươi sẽ lên được tới tầng thứ sáu, chuyện này tuyệt đối không vấn đề gì!” Tân Hồng Đào cười lớn nói.
Diệp Viễn cũng chỉ đành cười ha hả, rồi quay sang Nhậm Tinh Thuần nói: “Tân lão tổ đoán ta có thể lên được tới tầng thứ sáu, không biết vừa rồi Thành Chủ đại nhân nói thế nào?”
Nhậm Tinh Thuần cũng chỉ mỉm cười, mà không trả lời Diệp Viễn.
Ninh Nhất Hiền nói xen vào: “Lão Nhậm giảo hoạt này á, vừa rồi chúng ta có ép lão, mà lão ấy cũng có nói nửa lời nào đâu. Nói không chừng trong lòng lão đang nghĩ, Diệp tiểu huynh đệ ngươi có thế lên được tới tầng thứ bảy là điều đương nhiên!”
Đương nhiên, lời vừa rồi của Ninh Nhất Hiền cũng chỉ mang tính chất trêu đùa.
Trong lòng hắn cũng hiểu, Diệp Viễn có yêu nghiệt, thì truyền thừa Hạo Thiên Tháp này còn yêu nghiệt hơn nhiều.
Có thể lên được tới tầng sáu, cũng đã trở thành người đầu tiên trong cả nghìn năm nay ở Vô Biên giới rồi.
Tâng thứ bảy, lại đơn giản như vậy sao?
Tính tới thời điểm hiện tại, cũng chỉ mới có ba người lên được tới tầng thứ bảy.
Không phải hắn không tin Diệp Viễn, nhưng đây là Hạo Thiên Tháp, nó quá khó lường!
Mặc dù Châu Diệp vẫn đang hết sức lo lắng đứng bên cạnh nghe mấy người bọn họ nói chuyện, nhưng từ đầu tới cuối Diệp Viễn cũng không liếc hắn lấy một lần, dường như coi hắn là không khí.
Một lúc sau, hắn thấy Diệp Viễn đã quên luôn sự tồn tại của hắn, mới trở nên yên tâm hơn.
Đúng lúc này, đột nhiên một tiếng động lớn phát ra từ phía thân toà tháp, thằn tháp đen xì chợt phát ra hào quang muôn trượng, khiến tất cá mọi người không thể mở nổi mắt!
“Két…”
Cổng lớn ở tầng dưới cùng của Tháp Hạo Thiên từ từ mở ra…
“Hạo Thiên Tháp khởi động rồi!”
“Ha ha, không ngờ đời này ta vẫn còn có cơ hội để vào Hạo Thiên Tháp, nghĩ thôi cũng đủ thấy phấn khích rồi!”
“Thành bại nằm trong hành động lần này, ta nhất định phải trở thành người đứng trên người khác!”
Dị động này của Hạo Thiên Tháp đã tạo nên sự xao động đối với những tông môn và các tán tu lần đầu tiên tham dự.
So với bọn họ, đệ tử tam tông tỏ ra điềm tĩnh hơn nhiều.
Một luồng ánh sáng dội từ trên đỉnh tháp chảy xuống như dòng thuỷ ngân, cảnh tượng hiện ra trước mắt lúc này cực kỳ hùng vĩ.