“Ý ngươi là ta không bằng thứ rác rưởi này sao? Ngươi có biết Mộng Ly sư muội đã đạt đến cảnh giới nào không? Ha, trước đây không lâu, Mộng Ly sư muội đã đột phá cảnh giới Chân Thần! Loại rác rưởi giống như Diệp Viễn cả đời này cũng chỉ có thể ngắm bóng lưng của muội ấy! Hắn ta không xứng với Mộng Ly sư muội!”
Lời của Lâm Trường Thành khiến tất cả mọi người chấn động mạnh.
Những người này bao gồm cả Tả Thư Kiệt đương nhiên biết Nguyệt Mộng Ly.
Lúc trước khi nàng rời khỏi Hoàng Thành Thiên Ưng, nàng hoàn toàn sống dưới hào quang của Diệp Viễn.
Cho đến hôm nay, nữ tử này rời Hoàng Thành Thiên Ưng cũng chưa đến nghìn năm đã bước vào cảnh giới Chân Thần!
Loại tốc độ tu luyện này đơn giản là không thể tưởng tượng nổi.
Hơn nữa tên Lâm Trường Thanh này, mặc dù không nhìn rõ được tuổi xương của hắn, nhưng vô cùng tràn đầy khí huyết, giống như ánh ban mai vậy, có lẽ tuổi tác của hắn ta cũng không quá lớn.
Một cường giả Thiên Tôn trẻ tuổi như vậy, đối với một nhân vật như Tả Thư Kiệt mà nói đúng là điều không tưởng tượng được.
Cho dù là đám người Diệp Viễn, cũng chưa từng thấy qua cường giả Thiên Tôn trẻ tuổi như vậy.
Phải biết, mặc dù Tiên Lâm Thiên Tôn từ tuyệt thế cường giả, để tu luyện đến cảnh giới Thiên Tôn cũng phải mất tới năm vạn năm.
Mặc dù trước đây Diệp Viễn thi triển ra đạo văn, khiến Lâm Trường Thanh vô cùng kinh ngạc, nhưng cũng chỉ dừng ở mức kinh ngạc mà thôi.
Theo như hắn đoán, có lẽ Diệp Viễn đã ở trong một bí cảnh, tình cờ lấy được truyền thừa đạo văn, vậy mới thi triển ra.
Tuy rằng trường hợp này là rất hiếm nhưng cũng không phải là không có khả năng.
Còn Diệp Viễn có thể tự mình tu luyện ra đạo văn, Lâm Trường Thanh vốn dĩ không hề nghĩ tới.
Bởi vì, điều đó là không thể nào!
Từ cổ chí kim, người có thiên phú vô song nhiều vô kể, nhưng chưa từng nghe ai nói có người có thể luyện đến cảnh giới Thiên Tôn.
Loại truyền thừa đạo văn này, càng sử dụng càng tiêu hao.
Hơn nữa, cho dù Diệp Viễn có được đạo văn nông cạn kia cũng không phải là đối thủ của hắn.
“Ngươi… rốt cuộc ngươi là ai?” Diệp Viễn nhìn chằm chằm Lâm Trường Thanh, cắn răng hỏi.
Ánh mắt của Diệp Viễn khiến trong lòng Lâm Trường Thanh cực kỳ đắc ý.
Rõ ràng điều hắn ta nói đã kích động Diệp Viễn.
Lâm Trường Thanh cười lạnh nói: “Ngươi không cần phải biết ta là ai, ngươi chỉ cần biết, ngươi và Mộng Ly sư muội không có khả năng! Ngươi và muội ấy đã không cùng một thế giới! Đừng nói bản tôn không hợp tình người, ở đây có một viên thần phẩm Hạo Linh Nhật Nguyệt Thanh Thiên Đan, có thể giúp ngươi tu luyện đến cảnh giới Chân Thần! Có điều đến lúc đó, Mộng Ly sư muội sớm đã là người trong cảnh giới Thiên Tôn rồi!”
Căn bản hắn khinh thường giải thích điều này với Diệp Viễn.
Nhưng hiện tại không giết được Diêp Viễn, Lâm Trường Thanh liền làm rõ khoảng cách chênh lệch của Diệp Viễn và Nguyệt Mông Ly.
Như vậy chỉ cần Diệp Viễn vẫn còn một chút lòng tự tôn cũng sẽ không tìm Nguyệt Mộng Ly nữa.
“Thần phẩm Hạo Linh Nhật Nguyệt Thanh Thiên Đan! Trời ạ, đó là viên đan dược có thể giúp các võ giả đột phá được cảnh giới Chân Thần!” Đồng tử của Hà Xung đột nhiên co rút lại.
Tả Thư Kiệt gật đầu nói: “Võ giả cảnh giới Thiên Thần Đỉnh Phong, chỉ cần nuốt một viên thần phẩm Hạo Linh Nhật Nguyệt Thanh Thiên Đan, bảy mươi phần trăm có thể đột phá được cảnh giới Chân Thần! Có điều, thuật luyện dược của Diệp Viễn...”
Bọn họ đều biết, thuật luyện dược của Diệp Viễn quả thật là nghịch thiên.