Vương Kim Phúc là đại đan sư lâu năm, đương nhiên rất có nhãn lực. Nhìn thấy biểu hiện của Vạn Uyên, hắn liền biết thực lực của Vạn Uyên so với Từ Phượng Nhi cùng Tôn Khả Vân còn mạnh hơn.
Nhập mật khẩu: 9967
Vào google truy cập web tamlinh247 mới nhập được mật khẩu bạn nhé.
Tuy hơi làm mất thời gian của bạn nhưng đây là cách để chúng mình hạn chế bị copy. Mong bạn thông cảm. Truy cập nhảy hố chấm com để ủng hộ chúng mình nhé.
“Đúng vậy a, Vạn Đông Hải tiểu tử kia thật là có chút tài năng, những năm này vẩn luôn chèn ép Diệp Hàng gắt gao, không nghĩ tới lại dạy được một hài tử lợi hại như vậy. Cứ theo đà này, Vạn Uyên sợ là sẽ trò giỏi hơn thầy a.”
Tôn Kiến Minh trước nay luôn kiệm lời, có thế đưa ra những đánh giá như vậy, hiến nhiên biếu hiện của Vạn Uyên đã đủ làm cho hắn phục.
“Quả thực như vậy. Theo ta thấy, lưu vân tán thủ của Vạn Uyên chỉ sợ đã đạt tới bảy thành hỏa hầu của Vạn Đông Hải rồi, cái thiếu sót chỉ là kinh nghiệm cùng cảnh giới, người này tương lai tất thành người tài! Hừ! Nào giống nhi tử Diệp Hàng, chỉ giỏi lừa gạt thiên hạ, lại còn không biết điều!”
Vương Kim Phúc đưa ra đánh giá cực cao với Vạn Uyên, đồng thời còn thuận tiện nói xấu Diệp Viễn một phen, hiến nhiên hẳn rất khó chịu đối với sự càn quấy của Diệp Viễn ngày hôm nay.
Mổi vị luyện dược sư đều có thủ pháp luyện chế độc môn của mình, mà Lưu Vân Tán Thủ chính là tuyệt kỹ thành danh của Vạn Đông Hải.
Vương Kim Phúc cùng Tỏn Kiến Minh đối thoại cũng không hề có ý muốn che giấu, tự nhiên truyền đến tai của Phong Chỉ Nhu và Diệp Viền.
Sắc mặt Diệp Viền bình tĩnh, cũng không biểu hiện ra cái gì.
Ngược lại Phong Chỉ Nhu vô cùng vui vẻ khi người gặp họa, truyền âm cho Diệp Viền: “Này, bọn họ khen đối thủ của ngươi như thế, ngươi còn bình tĩnh được sao?”
Đã trải qua màn chấn động lúc nãy, bây giờ Phong Chỉ Nhu chỉ có thể dùng từ “biến thái” để hình dung Diệp Viễn.
Thế nhưng ở sâu trong lòng, Phong Chỉ Nhu lại có một ít chờ mong.
Có lẽ, hắn thật sự làm được?
Nghe được Phong Chỉ Nhu truyền âm, Diệp Viễn mặt vô biểu tình nói: “Đối thủ? Ta chưa từng xem hắn là đối thủ.”
Nếu là trước đây, Phong Chỉ Nhu khẳng định đối với cách nói này khịt mũi coi thường.
Có điều hiện tại, Phong Chỉ Nhu cảm thấy đó chính là như vậy.
Phải biết rằng, một chút sai lầm nhỏ của Từ Phượng Nhi kia mà cả hai vị đại đan sư cùng cô cô đều không nhìn ra được, nếu không bọn họ sẽ không tổ chức thi đấu làm gì.”
Trong khi đó Diệp Viễn lại nhìn ra, hơn nữa trong quá trình Từ Phượng Nhi và Tôn Khả Vân luyện đan, Diệp Viền cũng phán đoán ra phẩm cấp đan dược, đây là việc mà người thường không cách nào làm được.
Phong Chỉ Nhu tin rằng, cho dù Diệp Viền không thông qua khảo hạch, thì tầm mắt của hắn vần cao hơn rất nhiều so với hai vị phó hội trưởng kia.
Chẳng lẽ nói, trên lý luận về đan đạo, Diệp Viền đã có thế ngang hàng đan vương.
Một thiếu niên mười lăm tuổi đạt tới đan vương. Phong Chỉ Nhu bị ý nghĩ của mình dọa sợ.
“Hứ, thật biết giả bộ.” Tuy rằng trong lòng đồng ý điều Diệp Viễn nói, Phong Chỉ Nhu vẫn biểu hiện ra khinh thường.
Không biết vì cái gì, nàng thấy Diệp Viễn thật khó chịu.
Có lẽ là nàng từ nhỏ đến lớn đều được người nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa, chưa từng có nam nhân nào dám khinh thường nàng như thế.
Thấy Diệp Viễn không phản ứng, Phong Chỉ Nhu nói thêm: “Này, Diệp Viền, ngươi nói ta không thông qua khảo hạch lần này, có thật không?”
“Tất nhiên là thật, ta và ngươi còn không có quen đến trình độ nói giỡn vô tội vạ.” Diệp Viền nhẹ nhàng nói.
“Này, ngươi nói chuyện kiếu gì vậy?” Phong Chỉ Nhu cảm thấy nghẹn tới rồi.
“Chẳng lẽ ta với ngươi rất quen sao?” Diệp Viễn liếc Phong Chỉ Nhu một cái, nói.
“Cái này…” Phong Chỉ Nhu nhớ rằng lần này gặp Diệp Viền chỉ là lần thứ hai, hình như thật sự không gọi là quen được.”
“Chẳng những không quen, còn coi nhau như kẻ thù đi?”
Phong Chỉ Nhu đỏ mặt, biết Diệp Viền vì nhát kiếm kia vẵn còn canh cánh trong lòng: “Diệp Viền, ngươi có còn là nam nhân hay không, một chuyện nhỏ nhặt như thế cứ treo ở bên miệng.”
“Việc nhỏ? Nhát kiếm kia xuýt chút nữa lấy luôn mạng của ta! Giữa chúng ta là có thâm cừu đại hận sao?” Diệp Viền tức giận nói.