Diệp Viễn cũng không thúc giục, chỉ lẳng lặng chờ Hô Diên Dũng bình tĩnh lại, hắn cũng biết Ngưng Tinh Đan có sức chấn động mạnh mẽ như thế nào đối với Hô Diên Dũng.
Thật lâu sau, Hô Diên Dũng mới hít sâu một hơi, sau đó đưa bình thuốc trả lại Diệp Viễn rồi nói: “Diệp Viễn, hay là ngươi lấy đan dược này về đi!”
Diệp Viễn hơi sững sờ, có chút không rõ ràng cho lắm: “Chẳng lẽ Hô Diên lão sư không tin Diệp Viễn ta?”
Hô Diên Dũng khoát tay một cái nói: “Lão sư làm sao lại không tin ngươi? Chỉ là đan dược này quá trân quý, ta không thể nhận. Ta nghĩ bằng vào tốc độ tiến bộ của ngươi, đột phá đến Linh Dịch tầng chín đỉnh phong cũng chỉ là chuyện trong vòng một năm mà thôi. Đan dược này, vẫn là ngươi giữ lại cho mình dùng
đi! So với ta, ngươi càng cần nó hơn!”
Diệp Viễn không nghĩ tới vậy mà Hô Diên Dũng nói ra những lời này, trong lòng hết sức cảm động.
Đối với võ giả ở Thần Vực, Ngưng Tinh Cảnh có lẽ không tính là gì. Thế nhưng Diệp Viễn ở Tân quốc lâu như vậy, hoàn toàn có thể hiểu được Ngưng Tinh Cảnh đối với võ giả Linh Dịch cảnh tới nói, ý nghĩa như thế nào!
Thế nhưng Hô Diên Dũng vì mình, lại nguyện ý từ bỏ cơ hội trở thành võ giả Ngưng Tinh cảnh!
ở trong đó, cần bao nhiêu nghị lực mới có thế thoát khỏi dụ hoặc tấn thăng Ngưng Tinh cảnh đây!
Diệp Viễn lại đấy lại bình thuốc cho Hô Diên Dũng, cười nói: “Hô Diên lão sư quá lo lắng, cái này Ngưng Tinh Đan không trân quý như trong tưởng tượng của ngươi vậy đâu, muốn bao nhiêu ta có bấy nhiêu.”
“Muốn bao nhiêu có bấy nhiêu? Diệp Viễn, ngươi không phải vì để cho ta nhận lấy viên đan dược kia, nên cố ý nói như vậy chứ?” Hô Diên Dũng không tin nói.
Diệp Viễn bất đắc dĩ, lại móc ra hai cái bình thuốc, đan dược trong bình chính là Ngưng Tinh Đan, Hô Diên Dũng chấn động đến mức lần nữa không ngậm miệng được.
Đan dược nghịch thiên như thê’ cũng có thể sản xuất hàng loạt ư?
Thủ đoạn của tiểu tử này thật khiến người ta không thể tưởng tượng nổi mà!
“Được rồi, đã như vậy thì ta nhận. Có điều Ngưng Tinh Đan này quá mức yêu nghiệt, ngươi cần phải bảo vệ tốt bí mật, không cần thiết thì đừng để bị người ta phát hiện!”
Hô Diên Dũng không phải người cố chấp, Diệp Viễn đã nói đến mức này rồi, đương nhiên hắn sẽ không lại từ chối, ngược lại nhắc nhở Diệp Viễn một phen.
“Cái này là tất nhiên.”
Hô Diên Dũng cẩn thận từng li từng tí thu h’ôi Ngưng Tinh Đan, mới lại nói với Diệp Viễn: “Còn chuyện này nữa, ngươi đã trở về rồi, vậy Tô Nhất Sơn hắn…?”
“Chết rồi.” Diệp Viễn thản nhiên nói.
Hô Diên Dũng cũng không có bao nhiêu ngoài ý muốn, hắn cũng có thể đoán ra chuyến đi Rừng Sâu Vô Biên của Diệp Viễn lần này sợ là không bình lặng như vậy.
“Ngươi không có việc gì là tốt rồi, cái khác không cần để ý. Viện trưởng đại nhân đã trở về rồi, ngươi theo ta gặp hắn một lần đi, hắn cũng cực kỳ xem trọng ngươi.” Hô Diên Dũng nói.
“ừm, hẳn là.”
Diệp Viễn cũng không có cự tuyệt, dù Hô Diên Dũng bảo vệ mình, hay là viện trưởng ra lệnh, về tình về lý, hắn đều phải ghé qua chào hỏi một chút.
Hai người vừa mới đi ra ngoài, gặp ngay Tô Vũ Bách khí thế hung hăng chạy tới.
“Diệp Viễn! Ngươi đã làm gì Nhất Sơn! Ta cảnh cáo ngươi, nếu Nhất Sơn có chuyện bất trắc, ngươi, còn có Diệp gia đều phải chôn cùng!” Tô Vũ Bách giận dữ hét.
Diệp Viễn giống như nhìn thằng ngốc mà nhìn Tô Vũ Bách, thản nhiên nói: “Ta nói Tô đại trưởng lão, có phải đầu óc ngươi bị nước vào hay không? Cháu ngươi mất tích, ngươi không đi Rừng Sâu Vô Biên tìm hắn, tìm ta rống to gọi nhỏ làm gì?”
Tô Vũ Bách chỉ vào mũi Diệp Viễn giận dữ hét: “Diệp Viễn, không cần ra vẻ vô tội với lão phu! Vô Biên thí luyện lần này, ngươi, Nam Phong Chỉ Nhu và Nhất Sơn, ba người chậm chạp không có trở về, ngươi dám nói chuyện Nhất Sơn mất tích không liên quan đến ngươi?”
Diệp Viễn nhìn thoáng qua Hô Diên Dũng, tỏ ra kinh ngạc nói: “Có phải gần đây Tô trưởng lão bị cái gì kích thích hay không? Thế nào lại thấy giống như đầu óc không dùng được rồi?”
“Đầu óc hắn luôn luôn đều không dễ dùng chút nào.” Hô Diên Dũng rất không chịu trách nhiệm bố thêm một đao, kẻ xướng người hoạ với Diệp Viễn.