Bầu trời Tu La Thành hiện ra một mảng đỏ huyết nhìn có vẻ dữ tợn vô cùng.
Bầu trời đỏ huyết này làm cho nơi nơi trên đại địa đều ánh lên sắc đỏ.
Từ trên trời giáng xuống một đạo ánh sáng màu đỏ tiến thẳng vào bên trong Tu La Tràng.
"Chuyện gì đang xảy ra? Bộ dáng này, chẳng lẽ là trời sắp sập xuống rồi?”
"Hiếm thấy nên cảm thấy lạ thôi! Đây là dị tượng của Tu La Thành, cứ mỗi mười năm sẽ xuất hiện một lần, không có gì to tát cả!”
“Thì ra là vậy, dọa ta sợ chết khiếp! Cái dị tượng này cũng thật đáng sợ.”
Võ giả Tu La Thành thay đổi người mới rất nhanh, nhưng mà vẫn luôn có một vài người lõi đời đã ở nơi này thời gian rất dài.
Loại dị tượng này xảy ra cứ mười năm một lần, bọn họ đã không còn cảm thấy kinh ngạc nữa.
Mà lúc này, tầng bảy của Tu La Tràng vô cùng náo nhiệt. Một nhóm lớn võ giả tập trung ở nơi đây, bọn họ đều là sát tướng của các đại Tôn chủ được triệu hoán đến tầng thứ bảy, đang chờ đợi để tiến vào hố Thiên Sát.
Trên bầu trời hạ xuống một cột sáng màu đỏ chính là trực tiếp thông đến nơi đây.
“Ngô Hạc, mười năm trước cái mạng già của ngươi đều bị mất hơn phân nửa trong hố Thiên Sát này, vậy mà lần này vẫn còn dám đi vào hay sao?” Một võ giả mặc võ phục màu đen nói.
Sắc mặt của người đối diện kia trầm xuống, hừ lạnh nói: “Lý Đáo, ngươi đừng cho là ta không biết, ngươi đã hãm hại mười tên đồng đạo ở Hắc Ma Sơn mới có thể đi ra từ bên trong. Ngược lại ta thật sự muốn biết lần này ngươi dự định sẽ hãm hại bao nhiêu người?”
Lời này vừa nói ra, sắc mặt mấy người sau lưng Lý Đáo đều có biến hoá. Đây chính xác là lời vạch trần.
Tên Lý Đáo biến sắc, tức giận nói: “Ngô Hạc, ngươi ngậm máu phun người!”
Ngô Hạc cười lạnh nói: “Ha ha, có phải ngậm máu phun người hay không thì tự ngươi biết.”
Ngô Hạc và Lý Đáo thuộc về trận doanh của hai Tôn chủ khác nhau, vừa thấy mặt đã đối đầu với nhau, hai người chỉ cần một lời không hợp liền có khuynh hướng động thủ.
“Ha ha, cả hai vị đều bớt tranh cãi đi. Hố Thiên Sát là một nơi có bảo vật, cũng là một nơi có rất nhiều nguy hiểm. Cầu phú quý trong nguy hiểm, xuất hiện bất kỳ tình huống gì cũng sẽ khiến người ta ngoài ý muốn.” Lúc này một lão giả râu tóc bạc phơ mở miệng giảng hòa.
Quả nhiên, hắn vừa lên tiếng thì Lý Đáo và Ngô Hạc đều hừ lạnh một tiếng rồi im lặng không nói nữa, hiển nhiên là rất kiêng dè người kia.
“Ừm? Lại có người đến, là người của Tôn chủ Tư Nhân.”
“Ha ha, mười năm này, không hề phát hiện ra một chút cảm giác tồn tại nào của Tôn chủ Tư Nhân. Thực lực của nàng cũng là yếu nhất trong các Tôn chủ, lần này mà làm không tốt có khi sẽ bị chết ở bên trong đấy!”
"Hố Thiên Sát vô cùng nguy hiểm với Tôn chủ, hầu như mỗi lần vào đều sẽ có người bỏ mạng ở bên trong. Lúc này đây, sợ rằng hy vọng lớn nhất chính là đặt lên người Tôn chủ Tư Nhân! Chỉ cần nàng chết đi thì chúng ta sẽ có cơ hội.”
Có một số ít bộ phận sát tướng thâm niên vô cùng lâu đời, thậm chí còn lâu hơn cả Tôn chủ. Mục tiêu của bọn họ chính là muốn trở thành Tôn chủ.
Ở trong Tu La Thành này, Tôn chủ chính là nhân vật vô địch.
Cho dù trong những sát tướng này có người thực lực cảnh giới không hề yếu hơn Tôn chủ nhưng cũng không có khả năng là đối thủ của Tôn chủ!
Cho nên, mỗi lần hố Thiên Sát mở ra, cũng là thời điểm tâm tư của những lão sát tướng này lưu động.
Mà lần này mục tiêu của bọn họ chính là nhắm vào Tư Nhân.
Diệp Viễn vừa xuất hiện, đã bị mấy ánh mắt nóng bỏng gắt gao nhìn chằm chằm. Làm thế nào cũng đều cảm thấy những ánh mắt kia không hề có chút thiện chí.
Nhưng mà, Diệp Viễn vẫn bình chân như vại, không thèm để ý đến những ánh mắt đó.
Chỉ là, hắn không tìm người khác gây phiền phức nhưng người khác lại tới tìm hắn để gây sự.
“Tiểu tử, ngươi chính là Diệp Viễn?” Trước đó Ngô Hạc cùng tranh cãi với Lý Đáo, lúc này lại đi đến trước mặt Diệp Viễn.
Diệp Viễn nhắm mắt dưỡng thần, không thèm để ý đến tên kia.
Giọng nói của Ngô Hạc không có chút thiện cảm nào, rõ ràng là đến gây chuyện. Từ trước đến nay Diệp Viễn vẫn luôn không thèm để ý đến mấy thứ không có mắt này.
Nhìn thấy thái độ của Diệp Viễn, Ngô Hạc giận tím mặt chỉ vào mũi Diệp Viễn nói: “Tiểu tử, ngươi cho rằng không nói lời nào thì sẽ không có việc gì sao? Tiến vào hố Thiên Sát rồi thì quy tắc của Tu La Tràng sẽ không bảo hộ được ngươi đâu! Ngươi giết Bách Mông thì làm tốt giác ngộ bị giết đi!”
Tên Ngô Hạc này, chính là sát tướng thứ ba dưới trướng Tôn chủ Liệt Hỏa. Mà Bách Mông đã bị Diệp Viễn giết lại có quan hệ không cạn với hắn, cho nên hắn hận Diệp Viễn đến thấu xương.
Trong Tu La Tràng, lên một tầng thì không thể xuất thủ với người phía dưới, cho nên Ngô Hạc không có biện pháp tìm đến Diệp Viễn trả thù.
Thế nhưng vào lúc này, Diệp Viễn lại trở thành sát tướng dưới trướng Tôn chủ Tư Nhân, điều này khiến Ngô Hạc hưng phấn không thôi.
Diệp Viễn từ từ mở mắt ra nhàn nhạt liếc hắn một cái, nói: “Ngu xuẩn!”
Thực lực của Ngô Hạc rất mạnh, là cao thủ xếp hạng trong top hai trăm trên Thiên Sát Bảng, vậy mà lại bị một tên tiểu tử chỉ vừa mới bước vào Thiên Sát Bảng làm lơ, điều này làm sao hắn chịu nổi?
“Tiểu tử, ngươi muốn chết!” Ngô Hạc giận tím mặt, liền muốn động thủ với Diệp Viễn.
Đúng lúc này, có một đạo thân ảnh cản trước mặt hắn, chính là đại tướng Thiệu Khải, thủ hạ của Tôn chủ Tư Nhân!
“Ngô Hạc, ngươi đây là đang ức hiếp người của bọn ta sao?” Thiệu Khải lạnh lùng nói.
Ngô Hạc liếc mắt nhìn Thiệu Khải, khinh thường nói: “Hừ! Khi dễ ngươi thì thế nào? Thiệu Khải, ngươi tốt xấu gì cũng được coi là một nhân vật, vậy mà lại làm thủ hạ cho một ả đàn bà, ta thực sự cảm thấy thẹn thay cho ngươi!”
Căn bản Ngô Hạc không để Thiệu Khải vào mắt, mặc dù Tôn chủ Liệt Hỏa và Tôn chủ Tư Nhân đều là Tôn chủ mới tấn chức, nhưng dã tâm của Tôn chủ Liệt Hỏa rất lớn, mười năm này cũng vô cùng phát triển.
So sánh ra thì thực lực của Tôn chủ Tư Nhân yếu hơn rất nhiều.
Cho nên, Ngô Hạc và những người khác đều khinh thường một phe của Tư Nhân bên này.
Sắc mặt của Thiệu Khải rất khó nhìn, đương nhiên hắn biết tình cảnh của Tôn chủ Tư Nhân, thế nhưng Tôn chủ Tư Nhân đã từng cứu mạng hắn cho nên Thiệu Khải không có khả năng phản bội Tư Nhân.
Mà tiến vào hố Thiên Sát lần này chính là cơ hội để Tư Nhân quật khởi, bây giờ có nói cái gì đi chăng nữa thì Thiệu Khải cũng muốn giúp Tư Nhân quật khởi.
Đúng lúc này, quang mang chớp động, mười hai đạo thân ảnh xuất hiện ở nơi này, chính là mười hai vị Tôn chủ thần bí.
Diệp Viễn vẫn một mực nhắm mắt dưỡng thần, lúc này cũng mở mắt, quan sát mười hai vị Tôn chủ.
Ngoại trừ Tư Nhân ra thì đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy mười một vị Tôn chủ khác.
Vừa đảo mắt qua, Diệp Viễn cũng không khỏi kinh ngạc một chút, mi tâm của mười hai vị Tôn chủ, đều có tám ngôi sao, cũng chính là Hồn Tướng tám sao!
Liên quan đến một đạo giết chóc này thì thực lực của mười hai người đều sâu không lường được.
"Được rồi, thời gian không còn bao nhiêu nữa, mười hai vị Tôn chủ chúng ta cùng hợp lực lại mở ra thông đạo, mọi người cùng nhau tiến vào hố Thiên Sát.” Một Tôn chủ mang mặt nạ đứng giữa nói.
Thiệu Khải tiến đến nói nhỏ bên tai Diệp Viễn: “Vị này chính là Tôn chủ U Sát, là nhân vật thần bí nhất trong mười hai vị Tôn chủ.”
Diệp Viễn chợt bừng tỉnh, người này thật sự sâu không dò được, cũng khiến cho Diệp Viễn có loại cảm giác đoán không ra.
Mười hai vị Tôn chủ ổn định vị trí, sát khí lẫm liệt đột nhiên bạo phát, đồng thời kích phát về phía cột sáng màu đỏ kia.
“Oanh!”
Cột sáng màu đỏ phía trên chậm rãi mở ra một cổng truyền tống!
Một đám võ giả nhìn thấy tình huống này, trên mặt đều lộ ra thần sắc nóng lòng muốn thử.
"Được rồi, xuất phát!”
...
Đây là một mảnh bình nguyên hoang sơ huyết sắc, tràn đầy vẻ hoang vắng và thâm trầm, khiến cho người khác có cảm giác vô cùng nguy hiểm.
“Trên tay mỗi Tôn chủ đều có toạ độ của lãnh địa Long Hoàng, ba ngày sau chúng ta sẽ hội hợp tại lãnh địa Long Hoàng! Hiện tại, mọi người cùng xuất phát!” Tôn chủ U Sát lạnh lùng nói.