Mục lục
Tuyệt Thế Dược Thần - Diệp Viễn (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Có lẽ là trùng hợp, cũng có thể là số người của Ảnh Nguyệt Tông quá ít.

Qua một nửa chặng đường thi đấu, Dương Thận không hề gặp được một đệ tử Ảnh Nguyệt Tông nào.

Chỉ là, cuối cùng cũng không tránh khỏi.

Vòng thứ hai mươi tám, Dương Thận đối đầu với Dịch Khánh Tường.

Lúc này, từ lúc hội võ Hoàng Linh bắt đầu đã qua nửa năm.

Dương Thận đến trước mặt Diệp Viễn, lạnh lùng cười nói: “Ta đợi đến ngày hôm nay đã nửa năm rồi! Hôm nay, ta sẽ để ngươi nếm thử cảm giác đồng môn chết trước mặt mình!”

Nói rồi, hắn ta lại quay người nhìn Dịch Khánh Tường, nói: “Lần trước để ngươi thoát được một lần, lần này ngươi sẽ không may mắn thế đâu! Có trách thì ngươi hãy trách Diệp Viễn không nên chọc đến Thượng Thanh Tông ta!”

Dịch Khánh Tường nghe thế lại cười nói: “Ta đã nói từ lâu rồi, danh dự Ảnh Nguyệt Tông ta cũng không thể bị khiêu khích được! Ta có thể chết, nhưng mặt mũi của Ảnh Nguyệt Tông không thể mất đi được! Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là ngươi có thể giết được ta.”

Sắc mặt Dương Thận sa sầm, hắn ta phát hiện ra mình không thể chiếm được ưu thế ngoài miệng chút nào.

Hắn ta đến thực ra là muốn nhìn thấy dáng vẻ run sợ của Dịch Khách Tường, nhưng hắn hoàn toàn không nhìn thấy từ mặt Dịch Khánh Tường điều gì.

Cảm giác này khiến hắn ta vô cùng uất ức.

So sánh thì đệ tử Thượng Thanh Tông đã bị giết đến sợ hãi.

Nhưng dù có sợ hãi thì bọn họ vẫn không thể sống sót được dưới tay Diệp Viễn.

Ngay cả nhận thua cũng không làm được.

Phải biết rằng, đệ tử mà Diệp Viễn giết đều là trụ cột tông môn Thượng Thanh Tông trong tương lai!

Bởi vì Diệp Viễn giết chóc mà kết cấu hội võ Hoàng Linh này đã hoàn toàn lộn xộn.

Ngoại trừ phe thứ nhất của hắn ta và Diệp Viễn ra thì sự tranh đoạt giữa phe thứ hai trở nên vô cùng kịch liệt.

Đương nhiên là Diệp Viễn còn gửi một phần đại lễ đến tất cả các tông môn.

Những tông môn vốn không có hy vọng thu hoạch được đủ số người thì bây giờ lại có hy vọng.

Diệp Viễn nhìn Dương Thận, thản nhiên nói: “Ngươi thấy được ta không sợ chết thì sao có thể lấy cái chết làm nỗi sợ được? Bớt cảm giác ưu việt vô căn cứ của ngươi đi!”

Sắc mặt Dương Thận sa sầm, lạnh lùng hừ một tiếng: “Bớt giả ngu cho ta, đến lôi đài rồi xem các ngươi còn có thể cười được không!”

Sau hai trận chiến, cuối cùng cũng đến trận chiến giữa Dương Thận và Dịch Khánh Tường.

Bây giờ, chỉ cần là trận đấu giữa Ảnh Nguyệt Tông và Thượng Thanh Tông thì đều thu hút sự chú ý rất lớn.

Mà hôm nay là lần đầu tiên Dương Thận đối đầu cùng đệ tử Ảnh Nguyệt Tông, đương nhiên là tràn đầy mánh khoé.

Trên lôi đài, tà áo Dịch Khánh Tường đã sớm bị mồ hôi làm ướt, mồ hôi lạnh ứa ra trên trán.

Đây không phải là hắn ta sợ mà là áp lực Dương Thận mang đến cho hắn ta quá lớn!

Áp lực này, hắn ta chỉ cảm nhận được từ một người, đó chính là Diệp Viễn!

Còn chưa bắt đầu mà thế của Dương Thận đã sớm nhảy lên tới đỉnh phong, ẩn trong trời cao phía trên.

Chỉ đợi tuyên bố bắt đầu là hắn ta sẽ cho Dịch Khánh Tường một kích chí mạng, chắc chắn không cho hắn ta cơ hội nhận thua nào.

Dưới đài, một đám đệ tử vẻ mặt nghiêm trọng.

“Mạnh quá! Hóa ra đây mới là thực lực thực sự của Dương Thận!”

“Lúc trước hoàn toàn không ai có thể ép hắn ta thể hiện thực lực thật sự của mình, bây giờ đúng là bị Diệp Viễn ép cho ra!”

“Cách đại trận phòng hộ mà ta cũng cảm nhận được hô hấp khó khăn! Cùng là Thiên Thần tầng hai mà sao lại có chênh lệch lớn như thế?”

Hoàn toàn không giống với Diệp Viễn như mây trôi nước chảy, như có như không, cảm giác Dương Thận mang đến cho người ta chính là ngang ngược có một không hai!

“Bắt đầu!”


Đỗ Như Phong vừa dứt lời thì cả người Dương Thận giống như mũi tên, xách đao bổ về phía Dịch Khánh Tường.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK