Cho dù là vậy, giờ cửa hàng Thiên Duyên giảm giá đan được cấp năm, thì cũng không được các võ giả trong Cổ Phong Thành đến mua, điều này càng làm giảm đi lợi nhuận của cửa hàng Thiên Duyên.
Nhập mật khẩu: 9967
Vào google truy cập web tamlinh247 mới nhập được mật khẩu bạn nhé.
Tuy hơi làm mất thời gian của bạn nhưng đây là cách để chúng mình hạn chế bị copy. Mong bạn thông cảm. Truy cập nhảy hố chấm com để ủng hộ chúng mình nhé.
Chất lượng không có ưu thế, giá cả cũng không có ưu thế, cửa hàng Thiên Duyên đã lâm vào tình cảnh cực kỳ khó khăn, lợi nhuận bị thu hẹp đáng kế.
Trong thời gian mười ngày, lợi nhuận của cửa hàng Thiên Duyên đã bị giảm xuống tới bốn phân!
Loại tình huống này, làm cho Thiên Nhi và Lý Hội Sinh vô cùng vui mừng.
Bị cửa hàng Thiên Duyên áp chế nhiều năm như vậy rồi, cú xoay chuyến tình thế này quá đẹp!
Mặc dù bởi vì đắc tội Diệp Viễn, bị tổn thất mất hai phần lợi nhuận, nhưng mà bây giờ bọn họ vẫn có cảm giác vô cùng hãnh diện.
Dư Minh thì càng vui hơn, kiểu cảm giác ngồi ở trong nhà đếm tiền này thực sự quá đã.
Diệp Viễn cho Dư Minh nửa phần lợi nhuận, mặc dù chỉ có nửa phần nhưng hắn bây giờ cũng là giàu trong một đêm
cảm giác đếm tiền muốn gãy tay này thật là quá tuyệt vời.
Đến bây giờ Dư Minh vẫn còn cảm giác như là mình đang nằm mơ.
Có điều mấy ngày nay, hắn cũng theo phía sau Lý Hội Sinh học được rất nhiều thứ.
Bây giờ Diệp Viễn giao cho hắn chuyện quan trọng như vậy, đương nhiên là hắn không dám sơ xuất.
Dư Minh là một người thông minh, hắn biết tất cả những thứ hôm nay hắn có được đều là Diệp Viễn cho.
Tình cảm ban đầu hắn đầu tư đã nhận được báo đáp cực lớn, nhưng mà nếu muốn duy trì thì càng cần thêm nhiều nỗ lực.
Diệp Viễn ở Dược Hương Các thiếu một trợ thủ đắc lực, nếu như hắn làm không tốt thì tự nhiên sẽ có người khác tới thay thế hắn.
Ngay vào lúc danh tiếng của Dược Hương Các hưng thịnh thì rốt cuộc ứng Thiên Nhai cũng tìm tới cửa.
“Hạ đan thánh, Diệp đại sư, chúng ta tạm thời nghỉ ngơi lấy lại sức lực ở thành Thanh Hoàn này rồi sau đó tới động phủ thượng cổ luôn. Động phủ không xa nơi này lắm, ta lo đêm dài lắm mộng, vẫn nên tới sớm chút nào hay chút ấy.”
Đoàn người ứng Thiên Nhai thông qua trận pháp truyền tống tới tòa thành trì tiếp giáp là thành Thanh Hoàn.
Nhưng hình như ứng Thiên Nhai tới đây lại không muốn dừng lâu trong thành này, không biết là vì lo cho sư đệ hay còn vì nguyên nhân khác.
Đối với chuyện này, tất nhiên đoàn người Diệp Viễn không có ý kiến gì.
Chuyến này, ứng Thiên Nhai dẫn theo La Phương và vài tên tùy tùng Vô Lượng cảnh hậu kỳ, một nhóm tám chín người khá là bắt mắt.
Phía bên Hạ Thư Minh, cửa hàng Thiên Duyên cũng phái ra một gã võ giả Thiên Khải cảnh bảo vệ cho hắn.
Trong đoàn người này, chỉ tính riêng cường giả Thiên Khải cảnh đã có đến năm người.
Đương nhiên, vị cường giả Thiên Khải Cảnh là Hạ Thư Minh này, thực tế chỉ là đồ thùng rỗng kêu to, tính cả cho có mà thôi.
Dọc đường đi, Hạ Thư Minh luôn lạnh nhạt trừng mắt với Diệp Viễn, Diệp Viễn lại vẫn cứ tỏ vẻ chẳng hề hấn gì.
Đối với loại khiêu khích chẳng hiếu ra sao thế này, căn bản là hẳn không quan tâm.
Chỉ cần võ giả Thiên Khải cảnh mà hắn mang theo không địch lại nổi Quân Thiên Vũ thì tự nhiên sẽ không ai dám động tới hắn.
Được Diệp Viễn chỉ bảo, rốt cuộc kiếm ý của Quân Thiên Vũ cũng đã tăng lẽn một bậc.
Tuy vẫn chưa lĩnh ngộ đến chân ý vô thượng, nhưng hắn cũng tìm được đến con đường lĩnh ngộ chân ý vô thượng.
Đoàn người chỉ dừng nghỉ ở đây một lát, sau đó nhanh chóng khởi hành di chuyển về phía động phủ thượng cổ.
Động phủ thượng cổ nằm giữa một vùng núi non, không biết ứng Thiên Nhai dùng thủ đoạn gì mà có thể trực tiếp tìm được lối vào động phủ rồi.
Chuẩn xác mà nói, đó là một vách đá.