“Các huynh đệ, giết! Diệp công tử nói rồi, đi về phía bắc, không được quay đầu lại, chúng ta cứ thế đánh tiến lên!” Sở Thạch vận nguyên lực để giọng nói vang khắp cả chiến trường.
Vốn dĩ vòng vây dày đặc lại bị chọc thành một lỗ thủng lớn.
Lúc này một luồng ánh sáng màu đỏ như máu đã bao trùm khắp bên trong lều chỉ huy.
Thượng Quan Lăng Vân lặng lẽ nhìn chiếc hồ lô nhỏ trôi nổi, khoé miệng hiện lên nụ cười quỷ dị.
“Giết đi, tiếp tục giết đi, các ngươi giết càng sướng tay, tu vi của ta tiến bộ càng nhanh! Ha ha ha…”
Sự điên cuồng hiện rõ trên nét mặt của Thượng Quan Lăng Vân, lúc này nào còn chút khí độ thong dong nào của ngày trước.
Trận pháp vờn quanh đại trướng, cỗ mùi máu tanh khống lồ bị đại trận điên cuồng hấp thu lại đây, đồng thời truyền vào bên trong chiếc hồ lô nhỏ đó.
Bên trong đại trận, Thượng Quan Lăng Vân đang tham lam hấp thụ lấy bằng sạch những cỗ huyết tinh chi khí rải rác ngoài trận mạc, tu vi của hắn đang tăng lên với tốc độ bằng mắt thường cũng có thế thấy.
“Ha ha ha, Huyết Sát Ma Công quả thật lợi hại, nếu tiếp tục tu luyện với tốc độ này, nhiều nhất trong hai tháng tới, ta sẽ đột phá lên Thần Du cảnh! Có Huyết Sát Ma Công, sớm muộn gì ta cũng sẽ phi thăng Thần Vực!” Thượng Quan Lăng Vân điên cuồng cười nói.
Khí thế của Thượng Quân Lăng Vân tăng vọt trong giây lát, nhờ hấp thu được lượng máu lớn, nên hắn đã đột phá lên Hồn Hải Cảnh tầng tám.
“Chúc mừng Thượng Quan đại nhân đột phá lên Hồn Hải tầng tám!” Trong một góc lều, Đặng Thăng hâm mộ chúc mừng.
Thượng Quan Lăng Vân mở to hai mắt, lại khôi phục lại vẻ mặt điềm tĩnh như trước, chỉ có điều một vệt đỏ như máu sâu trong đôi mắt của hắn lại khiến hắn có vẻ hơi bất thường.
“ừ, tình hình ngoài kia thế nào rồi?” Thượng Quan Lăng Vân hỏi.
Đặng Thăng lúng túng đáp: “Không Ổn cho lắm!”
“Hả? Có chuyện gì?” Thượng Quan Lăng Vân không mấy vui vẻ khi nghe hắn bẩm báo.
Số người của đại quân Cuồng Phong Giới gấp mười lần so với võ giả Xích Quang Thành, theo lý mà nói trận chiến này phải kết thúc từ lâu rồi mới đúng, thế nhưng lúc này Đặng Thăng lại nói tình thế không ổn, điều này khiến Thượng Quan Lăng Vân vô cùng bất mãn.
Đặng Thăng thấy vậy vội vàng nói: “Xin Thượng Quan đại nhân bớt giận, không hiểu vì sao mà chiến lực của võ giả Xích Quang Thành lại tăng mạnh đến như thế, đại quân của chúng ta lại không thể chiếm nổi ưu thể trong phạm vi nhỏ. Nếu như không phải người của chúng ta đông, có khi lúc này bọn chúng đã phá vây thành công rồi!”
Thượng Quan Lăng Vân cau chặt mày, suy nghĩ trong chốc lát: “Xem ra… chuyện này có liên quan trực tiếp tới Diệp Viễn! Tên này thật là phiền phức, lần này nhất định phải giải quyết hắn bằng được, nếu không sẽ thành hậu hoạ về sau! Khi nào thì Vân Dung đại nhân tới?”
“Theo tin tức bên đó, muộn nhất ngày mai Vân Dung đại nhân sẽ kịp tới đây!” Đặng Thăng nói.
Thượng Quan Lăng Vân gật đầu: “Ta đi cầm chân Diệp Viên, chỉ cần Vân Dung đại nhân vừa tới, sẽ để hắn tới xử lý Diệp Viễn.”
Đặng Thăng ngạc nhiên hỏi: “Thượng Quan đại nhân cũng đã đột phá lên tới Hồn Hải tầng tám rồi mà còn không đối phó lại được với tên tiểu tử đó sao?”
Thượng Quan Lăng Vân lắc đầu: “Không chắc lắm! Thực lực của Diệp Viễn gần như không chịu giới hạn của cảnh giới. Ta chỉ mới đột phá lên Hồn Hải tầng tám, điều này không ảnh hưởng nhiều tới hắn. Trừ phi có thế đột phá tới Thần Du Cảnh thì mới đủ sức để giết chết hắn.”
Đặng Thăng vô cùng kinh ngạc, sự khác biệt giữa một tiểu cảnh giới của Hồn Hải Cảnh cũng đã là rất lớn, từ đó sẽ càng khó trong chiến đấu vượt cấp.
Thượng Quan Lăng Vân đã đột phá lên tới Hồn Hải tầng tám, nhưng lại nói không nắm chắc được phần thắng khi phải đối đầu với Diệp Viễn!
Trong lúc hai người đang nói chuyện, một đòn công kích mạnh mẽ ập tới.
Sắc mặt Thượng Quan Lăng Vân khẽ thay đổi, vung tay đánh một đòn trở lại.
Hai đòn tấn công đối đầu trực diện, trong chốc lát phá tan căn lều lớn thành từng mảnh.
Huyết quang trong đại trướng cũng theo đó mà bị lộ ra.