“Được, ngươi đến xem một chút! Nhưng nếu ta phát hiện ngươi đem Tiểu Dương ra làm trò đùa, ngươi biết hậu quả rồi chứ?” Tộc trưởng nói đến nửa câu sau, đằng đằng sát khí.
Trước ánh mắt kinh ngạc của quần chúng, Diệp Viễn vỗ vỗ vai của tộc trưởng, nhàn nhạt nói: “Yên tâm đi, ta sẽ không tự hủy đi danh dự của mình đâu.”
Tộc trưởng đằng đằng sát khí và Diệp Viễn thản nhiên hình thành một sự tương phản mãnh liệt, thoạt nhìn cực kỳ khôi hài, nhưng không ai dám cười.
Lấy nhi tử của tộc trưởng ra làm trò đùa, ai dám cười chuyện này chứ?
Tất cả mọi người đều nghĩ Diệp Viễn điên rồi, khiêu khích tộc trưởng như vậy thật sự là ngại mình sống quá lâu rồi sao?
Rõ ràng Lê Dương là một người đã chết, sao có thể sống lại? Lẽ nào nhiều trưởng lão như vậy, ngay cả một người sống hay chết cũng không nhìn ra được?
Đặc biệt là Lê Hồng, nhìn thấy cánh Diệp Viễn vỗ vai tộc trưởng, trái tim suýt nữa nhảy lên cổ họng.
Đó là tộc trưởng đại nhân, Hóa Hải Cảnh tầng chín đỉnh phong! Một chưởng của hắn đập xuống chẳng phải Diệp Viễn sẽ bị đập thành thịt nát hay sao.
Lê Hồng sớm đã cảm nhận qua thi thể của Lê Dương, căn bản không còn khả năng sống sót, sao có thể sống lại được?
Hắn liều mạng kéo kéo góc áo của Diệp Viễn, nhưng Diệp Viễn lại không để ý đến hắn.
Đương nhiên những người này không nhìn ra được là Diệp Viễn lấy danh dự đan đế của hắn ra để đảm bảo.
Không có cái gì đáng tin cậy hơn bảo đảm này của hắn.
Dưới cái nhìn chằm chằm của đám người, Diệp Viễn ung dung đi đến cạnh linh cữu, Lê Dương an nhiên nằm trong đó, phảng phất chỉ như đang ngủ.
Từ khí tức có thể nhận ra được, khi còn sống hắn là một cường giả nửa bước Hóa Hải cảnh.
Tuổi tác của Lê Dương chỉ xấp xỉ Mạc Vân Thiên, nhưng lại đã nửa bước chân tiến vào Hóa Hải, đích thực là một thiên tài hiếm thấy, cũng chẳng trách Lê Hồng lại một lòng trung thành với hắn.
Diệp Viễn hít sâu một hơi, nhắm mắt lại.
“Nhìn dáng vẻ thiếu niên này tràn đầy tự tin, chẳng lẽ thiếu tộc trưởng thật sự có thể chết đi sống lại sao?”
“Ngươi đang nói bậy cái gì! Khí tức của thiếu tộc trưởng đã đoạn, không còn sức sống, sao có thể chết đi sống lại chứ?”
“Nhưng mà…”
“Nhưng mà cái gì? Tên tiểu tử này rõ ràng là đang cố làm vẻ huyền bí! Cũng không biết ở đâu ra tên nhãi ranh này, cư nhiên lại ăn nói khoác lác như vậy, khinh nhờn di thể của thiếu tộc trưởng.”
Đối với Diệp Viễn, tộc nhân của bộ lạc Đằng Vân đều khịt mũi coi thường.
Lê Yên kéo kéo góc áo của Lê Hồng, nhỏ giọng nói: “Cơ công tử hắn…”
Lê Hồng than thở một hơi nói: “Ài, ta cũng không biết làm thế nào, yên lặng xem sao đi.”
Chính vào lúc này, hai mắt Diệp Viễn mở ra, vỗ nhẹ một cái lên quan tài, thi thể Lê Dương lập tức đứng thẳng dậy.
Diệp Viễn bay lên cao, hai tay nhanh chóng điểm lên mỗi một huyệt vị của Lê Dương.
Mỗi một lần điểm lại đánh ra một tia nguyên lực màu vàng nhạt vào huyệt vị của Lê Dương, nhìn qua cực kỳ huyễn lệ.
Chỉ là thân thể của Lê Dương căn bản không có phản ứng, mọi người cũng không cảm nhận được khí tức của hắn.
Sau chừng trăm hơi, Diệp Viễn từ trên cao hạ xuống, đến sau lưng Lê Dương, vỗ mạnh một chưởng.
Chỉ nghe “Phốc” một tiếng, Lê Dương phun ra một ngụm máu đen.
Sau đó, hắn lại nằm vật xuống trong quan tài.
Tất cả mọi người đều như ngừng thở…
“Sao rồi? Sao rồi? Thiếu tộc trưởng tỉnh chưa?”
“Chưa, ta vẫn chưa cảm nhận được khí tức của hắn! Xem tên tiểu tử kia làm như thật, không phải là chơi chúng ta đấy chứ?”