“Thánh thú hộ vệ, vậy mà thua rồi!”
Chỉ một cú đấm mà đánh bay được thú hồn sơ cấp ngũ giai, cường độ này, thực sự khiến người ta cảm thấy kinh hãi.
Phải biết rằng, ác linh ngũ giai này vốn không được coi là mạnh.
Cho dù có là thiên thần tầng một của loài người, thì đều có thể thắng được hắn ta.
Thế nhưng, Thánh thú hộ vệ vậy mà lại trực tiếp bị giết chết rồi!
“Đây chính là chỗ dựa lớn nhất của người nhỉ? Đúng là một sự ngạo mạn nực cười đấy!”
Trong lời nói của Diệp Viễn, đem theo đầy sự khinh bỉ.
Thú hồn này đích thực là rất mạnh, nhưng lại đối mặt với một Vô Trần như hiện tại, thì chưa thể bằng được.
Trong lúc thực lực của Diệp Viễn đang dần dần mạnh hơn, thì thực lực của Trấn Hồn Châu cũng đã hồi phục lại không ít rồi.
Ác linh ngũ giai này mặc dù mạnh, nhưng trí tuệ lại không hề được mở ra.
Sau khi Vô Trần đi vào, thì trực tiếp đem nó thu phục lại luôn.
Trước kia, ác linh đều là dựa vào bản năng mà chiến đấu.
Nhưng khi nãy, Vô Trần thông qua Trấn hồn châu, khống chế được hành động của ác linh.
Với trình độ quỷ đạo của hắn, uy lực của một cú đấm này, thì cho dù có là thiên thần tầng hai thì cũng khó mà chống lại được, càng không cần nói đến thú hồn do Tư Không Tú triệu hồi ra.
Sắc mặt của những người ở Ngự Linh Tông lộ ra sự tuyệt vọng, lúc này đã bọn họ được trải nghiệm sâu sắc sức mạnh của Diệp Viễn.
Tư Không Tú mặt vàng như đất, hiện tại bọn họ sử dụng đến sát chiêu cuối cùng của mình rồi, không những không giết chết được Diệp Viễn, mà ngược lại còn bị tổn hại ở mức độ lớn.
Tư Không Tú của lúc này, trình độ đã rớt xuống đến Thần quân tầng bảy rồi.
Kể cả cho dù không mượn thực lực của ác linh, Diệp Viễn vẫn có thể giết hắn một cách dễ dàng.
“Bạch Quang tên này giao cho đệ. Hắn đem lại sự sỉ nhục cho đệ, vậy hãy lấy lại gấp trăm gấp ngàn lần đi!” Diệp Viễn quay đầu lại nhìn Bạch Quang, cười nói.
Lúc này Bạch Quang đã hồi phục lại hình người rồi, hắn ta nhìn về phía Tư Không Tú, ánh mắt tóe lửa.
Từ khi bước ra từ trong thế giới Tiên Lâm, hắn ta chưa bao giờ phải chịu một sự nhục nhã lớn như vậy.
Nghe lời của Diệp Viễn, hắn ta nghiến răng nói: “Cảm ơn đại ca! Mạng của tên này, đệ nhận!”
Tư Không Tú tự hiểu mình không may mắn, nghe vậy thì điên cuồng cười nói: “Súc sinh hèn mọn! Hóa thành hình người, thì cũng không thay đổi được sự thật rằng ngươi là một tên hèn mọn đâu! Chỉ dựa vào ngươi, mà cũng muốn lấy mạng của ta?”
Trên mặt Bạch Quang tràn đầy sự phẫn nộ, trầm giọng nói: “Đại ca đã vì ta mà làm đến bước này rồi, nếu như còn không thể giết được ngươi, thì ta cũng không xứng là huynh đệ của huynh ấy! Tư Không tên cẩu tặc nhà ngươi, chịu chết đi!”
Trên người Bạch Quang, bạch hổ uy phong gần như hình thành thực chất, chỉ thấy hắn ta hóa thành một luồng dư ảnh, hướng về phía Tư Không Tú giết chết hắn ta.
Tư Không Tú cười lạnh một tiếng, trực tiếp đưa Ám hồn châu ra, nói: “Đồ ngu dốt không biết sống chết, ngươi đừng có quên rằng Ám hồn châu vẫn còn ở trong tay ta.”
Xoẹt!
Còn chưa nói xong, một đường kiếm xuyên qua hư không, trực tiếp chém vào Ám hồn châu.
Keng!
Lực đạo của một nhát kiếm này rất lớn, chém bay cả Ám hồn châu, thoát ra khỏi sự khống chế của Tư Không Tú.
Vừa hay lúc đó, thân hình của Bạch Quang cũng đã đến!
Bụp!
Bạch Quang tung một chưởng, đấm mạnh vào má phải của Tư Không Tú, trực tiếp đấm cho hắn ta ngã nhào xuống đất, nửa gương mặt méo mó.
Mà Bạch Quang của lúc này, cũng đã đến trình độ tứ giai hậu kì rồi.
Một chưởng này vì tức giận mà đấm ra, uy lực mạnh mẽ đến mức nào?
Tư Không Tú mắt trợn lòng trắng lên, hiển nhiên là đã bị đánh đến nỗi đầu óc choáng váng rồi.
Bạch Quang đương nhiên biết Ám hồn châu ở trong tay của Tư Không Tú, nhưng hắn ta cũng biết rằng, Diệp Viễn sẽ không để Tư Không Tú có cơ hội ra tay.
Sự tin tưởng của Bạch Quang đối với Diệp Viễn, là sự tin tưởng vô điều kiện.
Đem phía sau giao lại cho Diệp Viễn, hắn ta cực kỳ yên tâm.
Bạch Quang không hề dừng tay lại, thừa thắng xông lên, nhìn Tư Không Tú mà đánh một trận mạnh mẽ cho hả giận.
Chiếm lấy thời cơ, vốn dĩ thực lực của Bạch Quang là ngang hàng với Tư Không Tú, nhưng lúc này hắn làm gì có chút kháng cự nào đâu?
Diệp Viễn chỉ là vì muốn Bạch Quang phát tiết hết những uất ức trong lòng ra mà thôi, nên tự nhiên cũng sẽ không cho Tư Không Tú một cơ hội chiến đấu công bằng gì đó rồi.
Diệp Viễn nhặt Ám hồn châu lên, không nhịn được mà bắt đầu đánh giá.
“Tiền bối, thứ đồ này hình như cũng là loại linh hồn thần quân huyền bảo, khá là huyền diệu đó!” Diệp Viễn đang ở trong ý thức trao đổi với Vô Trần.
Vô Trần gật đầu: “Vật này được luyện ra chuyên dùng để nhằm vào thú hồn, có hiệu quả chấn áp cực lớn, có thể khiến những thú hồn của yêu tộc không thể kháng cự được mà sinh ra suy nghĩ khuất phục.”
Diệp Viễn sau khi xem xét xong, đột nhiên nói: “Tiền bối, thứ đồ chơi này là loại linh hồn thần quân huyền bảo, vậy người có thể… đem nó cải tạo lại một chút được không?”
Vô Trần nghe vậy, lập tức hiểu được ý của Diệp Viễn, cười gật đầu nói: “Thú quỷ và thần quỷ mặc dù là hai loại hình thái không giống nhau, nhưng về bản chất thì vẫn có sự tương đồng. Lão phu chỉ cần thêm một chút tư liệu vào trong đó, thì đương nhiên có thể làm xong.”
Diệp Viễn vừa nghe vậy, khóe miệng lộ ra một nụ cười.
“Bạch Quang, được rồi!”
Nghe tiếng Diệp Viễn gọi, Bạch Quang dừng tay chân lại, hung hăng nhổ một ngụm.
“Đại ca!”
Diệp Viễn cười nói: “Có hả giận hay không?”
Bạch Quang cười nói: “Thoải mái hơn nhiều rồi!”
Diệp Viễn cười ha ha nói: “Cho đệ xem trò này, sẽ còn hả giận hơn nữa.”
Mắt Bạch Quang sáng lên, gấp gáp lộ ra sự mong đợi.
Diệp Viễn đi đến cạnh Tư Không Tú nửa sống nửa chết, giơ tay lên đem Ám hồn châu đánh vào trong thần hồn của hắn ta.
Cùng lúc đó, một luồng sức mạnh thần bí, cũng theo đó mà đi vào trong thần hồn của hắn ta.
Ngay tức khắc, mắt của Tư Không Tú, trở nên trống rỗng.
Đồng môn của hắn nhìn thấy một màn này, sắc mặt không nhịn được mà thay đổi.
Nữ tử mặc đồ màu đỏ kia nói: “Đây… làm sao có thể chứ? Tác dụng của Ám hồn châu đối với con người đã được giảm một cách đáng kể mà, Tư Không sư huynh là thần hồn của Thần quân cảnh đỉnh phong đó, Ám hồn châu sao có thể có tác dụng được?”
Ả ta đâu có biết rằng, đẳng cấp của Trấn hồn châu, so với Ám hồn châu này còn cao cấp hơn rất nhiều.
Với thủ đoạn của Vô Trần, thêm chút gì đó quá là dễ dàng.
Diệp Viễn nhếch mép cười nói: “Bò xuống!”
Tư Không Tú giống như là đã quên mất sự đau đớn rồi vậy, trực tiếp bò xuống đất giống hệt như một con chó.
“Đi, liếm giày cho Bạch Quang, liếm cho đến sạch sẽ thì thôi!” Diệp Viễn ra lệnh.
Tư Không Tú lúc này, giống hệt như Bạch Quang trước kia, hoàn toàn không do dự mà nghe theo lời của Diệp Viễn.
Hơn nữa, Ám hồn châu này chỉ chấn áp thần hồn, nên bản thân hắn ta đã làm gì, thì hắn ta đều biết rõ ràng.
Nếu không Bạch Quang sau khi khôi phục lại tự do, cũng sẽ không cảm thấy nhục nhã đến như vậy.
Tư Không Tú giống như một con chó bò đến bên người Bạch Quang, thực sự bắt đầu liếm giày cho Bạch Quang.
Rất nhanh, giày của Bạch Quang được liếm một cách cực kỳ sạch sẽ.
Diệp Viễn vươn tay tung một chiêu, Ám hồn châu thu về lại trong tay hắn, ánh mắt của Tư Không Tú cũng khôi phục lại.
Hắn ta nhìn về phía Diệp Viễn, tràn đầy ý hận: “Tiểu tử, ngươi dám sỉ nhục ta như vậy, ta liều mạng với ngươi!”
Bạch Quang nhấc một chân lên, trực tiếp đá bay hắn ta.
Diệp Viễn lạnh lùng nhìn hắn ta, mở miệng nói: “Bây giờ, cảm thấy nhục nhã rồi? Có phải là cảm giác đối với huynh đệ bọn ta, cực kỳ đồng cảm không?”
Tư Không Tú ôm ngực, cắn răng nói: “Ta khinh! Hắn ta là một tên súc sinh ti tiện, sao có thể đánh đồng với ta được chứ?”
Diệp Viễn cười như không cười: “Vậy sao? Vừa nãy ngươi nói, có khác biệt gì với súc sinh? Chỉ cần ta muốn, thì ta có thể khiến ngươi làm súc sinh cả đời! Ngươi, có muốn thử không?”
Sắc mặt của Tư Không Tú thay đổi, ánh mắt lộ ra vẻ sợ hãi.
Kẻ ở trước mắt này, thực sự đúng là ma quỷ!
Thấy Tư Không Tú không nói gì, Diệp Viễn cười nói: “Ngươi yên tâm, ta hoàn toàn không thèm dùng loại súc sinh như ngươi! Làm những thứ này, đơn thuần chỉ vì muốn khiến ngươi nhục nhã mà thôi! Để ngươi biết rằng, kết cục cho việc bắt nạt huynh đệ của Diệp Viễn ta, rất nghiêm trọng đó! Bây giờ, ngươi vô dụng rồi, đem hết tình hình ở hư giới Hoàng Linh, nói hết cho ta biết!”