Mục lục
Tuyệt Thế Dược Thần - Diệp Viễn (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chỉ là hắn so với Phạm Minh cao hơn cả một cảnh giới lớn, thực lực dĩ nhiên không thể cùng so sánh.

Mọi người lần đầu tiên thấy được của thứ năm, sắc mặt của các cường giả ở ngoài kiếm trận đều trắng bệch.

Quá khủng bố rồi!

Chẳng qua Lý Khang vẫn thuận lợi qua cửa.

Cửa thứ sáu Lý Khang lại chịu một trận gió bão điên cuồng kiếm quang xong, vẫn gắng gượng qua được như cũ.

Truyền tống trận xuất hiện trước mặt hắn lần nữa, hắn lại do dự.

“Ngươi còn ba tức thời gian để suy nghĩ! Ba, hai...” giọng nói trong kiếm trận lại vang lên, tim của mọi người đều dâng tới cổ họng.

Ngay lúc này, Lý Khang di chuyển!

Hắn không chút do dự bước vào truyền tống trận, biến mất không thấy.

“Đến Lý Khang đại nhân cũng không dám khiêu chiến cấp thứ bảy sao? Quả nhiên Thiên Tôn Linh Bảo không dễ lấy như vậy!”

Mấy Chân Thần cường giả kia mặt đầy tiếc nuối, đến Lý Khang cũng không dám khiêu chiến tầng thứ bảy, bọn họ đi khiêu chiến tám phần là đi tìm chết.

Thiên Tôn Linh Bảo tuy tốt, nhưng phải có mạng để lấy a!

Không bao lâu, thân hình của Lý Khang xuất hiện ở bên còn lại của đại trận.

Hiển nhiên hắn lấy được một phần Chân Thần Huyền Bảo ở đó.

Chỉ là trên mặt hắn ta không có chút vui vẻ nào.

Chân Thần Huyền Bảo đối với người khác có thể là món đồ tốt, mà với hắn chẳng qua chỉ là thêu hoa trên vải.

Có hai người dẫn đầu, mấy cường giả này cũng nhao nhao vượt trận.

Có cái là võ giả Thiên Thần cảnh hầu như không ai dám khiêu chiến cửa thứ tư.

Thật sự, võ giả Thiên Thần cảnh có thể vượt hai cửa đầu đã rất ít rất ít.

Chỉ thấy từng mạng từng mạng vẫn lạc tại Thí Thiên kiếm trận.

Chân Thần cường giả cũng có người khiêu chiến cửa thứ tư, nhưng mà sau khi chết liên tục năm sáu Chân Thần cường giả cũng không ai dám khiêu chiến nữa.

“Xem ra cửa này thực sự rất tàn khốc!” Diêp Viễn không biết từ lúc nào lặng lẽ xuất hiện bên Lãnh Thu Linh nói.

Diệp Viễn thấy được, số lượng võ giả ít hơn rất nhiều mới cảm thán như vậy.

Lãnh Thu Linh gật đầu nói: “Uy lực của kiếm trận này thật sự đáng sợ, đến cả Lý Khang đại nhân cũng chỉ vượt qua được cửa thứ sáu.”

Diệp Viễn gật gật đầu, có hiểu biết đại khái về Thí Thiên kiếm trận.

“Thiên tài mà đến Chu Tước chân huyết cũng không xem trọng, kiếm trận này chắc chắn không làm khó được ngươi, sao không lên thử xem? Không phải là… sợ rồi đó chứ? Ha ha ha...”

Từ Hành cứ chú ý bên này, hắn vẫn không đi vượt cửa là vì đợi Diệp Viễn.

Diệp Viễn ba lần bốn lượt làm hắn mất mặt, hắn nhất định phải ở Thí Thiên kiếm trận kiếm lại danh dự.

“Từ công tử, ngươi đừng làm khó người ta nữa. Chân Thần tầng ba lên là chết chắc.”

“Cho hắn thêm vài cái gan nữa hắn chưa chắc dám lên đâu?”

“Ê tiểu tử, đến cả Chu Tước chân huyết ngươi cũng cho Lãnh cô nương rồi, đừng có ở trước mặt người đẹp mất mặt chứ, mau lên thử đi.”

...

Từ Hành vừa lên tiếng, không ít thiên tài trẻ tuổi cũng dồn dập Diệp Viễn.

Trong mắt bọn họ, Từ Hành và Lãnh Thu Linh thật sự là người vận khí lớn, ở trong bí cảnh lần này chắc chắn thu hoạch xa không ngờ tới.

Mà Diệp Viễn trong mắt bọn họ không đáng một đồng.


Nói hắn đem Chu Tước cho Lãnh Thu Linh, có ai thấy được?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK