Mục lục
Tuyệt Thế Dược Thần - Diệp Viễn (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dựa vào những thông tin Diệp Viễn đã cung cấp cùng với những gì mà bọn đã được biết, Cuồng Phong giới chỉ muốn nhắm tới nguồn tài nguyên của Vô Biên giới.

Nếu như bọn chúng sử dụng chiến lược hoài nhu, nhất định sẽ có không ít người ở Vô Biên Thành không giữ vững ý chí mà quy hàng.

Thế nhưng nếu như một khi đã áp dụng chiến lược giết chết dân chúng trong thành, sẽ gây nên làn sóng kích động phản đối của tất cả võ giả ở Vô Phương Thành!

Lẽ nào võ giả Cuồng Phong giới lại không hiểu được cả đạo lý đơn giản như vậy sao?

Trăm vạn võ giả đối với Vô Biên giới mà nói chỉ là một con số nhỏ, nhưng việc giết hại dân chúng trong thành lần này lại có ảnh hưởng quá lớn tới trận chiến.

Làm như vậy chẳng khác nào ép tất cả võ giả ở Vô Biên giới đứng lên phản kháng, một sống một chết!

Tất cả mọi người đều cảm thấy khó hiểu trước cách làm này của Cuồng Phong giới.

“Chúng ta đã cài rất nhiều nội ứng ở Nam vực, gần khu vực Rừng Sâu Vô Biên cũng có rất nhiều lính gác mai phục, lẽ nào bọn họ lại không hề phát giác chút động tĩnh nào trước khi sự việc xảy ra sao?” Ninh Nhất Hiền tức giận hỏi lại.

Tuy rằng hai đầu liên thông của Rừng Sâu Vô Biên đã bị chặt đứt, nhưng là minh chủ, làm sao Ninh Nhất Hiền có thể không nghĩ cách cài cắm tai mắt ở Nam vực?

Nếu như hai mắt đã bị chọc mù, thì trận chiến này cũng không cần đánh nữa.

Võ giả đó lắc đầu nói: “Từ phía nam không có bất kỳ tin tức gì được truyền tới, lính gác mai phục ở Rừng Sâu Vô Biên cũng đã có phát giác, nhưng tốc độ của năm kẻ cầm đầu đó lại quá nhanh, cho nên bọn họ không kịp thông báo lại.”

Ninh Nhất Hiền cảm thấy bất lực, bởi ba toà thành này chỉ là một nơi chật hẹp nhỏ bé của Bắc vực. Nhưng khi cánh cửa này bị mở ra thì Cuồng Phong giới có thể điều chuyển viện binh cuồn cuộn không ngừng thông qua ba toà thành này.

Với tình hình chiến sự như vậy thì cũng coi như cuộc chiến đã được khơi mào!

“Hừ… Hải lão, người thấy thế nào?” Lúc này Ninh Nhất Hiền cũng đã mất bình tĩnh, chỉ có thể hỏi ý kiến từ phía Hải lão.

Mặt mày Thất Hải vẫn luôn cau lại khi nghe được thông tin này, cho nên khi thấy Ninh Nhất Hiền hỏi, hắn liền khoát tay nói: “Ngươi và những người khác về trước đi, ta ở đây đợi Diệp Viễn và hai người bọn họ ra. Trước tiên cần hiểu rõ dụng ý của đối phương là như thế nào, sau đó mới có thể giải quyết được.

Ngoài ra, cần cho lan truyền thông tin này đế tất cá võ giá Vô Biên giới đêu biết rằng bọn họ đã không còn đường lui!

Nếu Cuồng Phong giới không bị đánh bại, thì người chết chính là bọn họ!”

Hiển nhiên chính Thất Hải cũng không hiểu rõ chiến thuật này của đối phương, bởi Vô Biên giới biết quá ít thông tin về Cuồng Phong giới kể từ khi thông đạo giữa hai thế giới được mở ra, cho nên lúc này bọn họ không thể đưa ra phương pháp ứng phó hiệu quả.

Ninh Nhất Hiền nghe vậy cũng chỉ biết thở dài nói: “Cũng chỉ có thể làm như vậy! Phiền người để ý tới Diệp Viễn, ta sẽ dẫn theo những người khác quay về!”

Hai đầu lông mày của Thất Hải cau chặt, hắn gật đầu nhưng không nói gì, rồi lại ngẩng đầu lên nhìn về dòng tên của Diệp Viễn đang phát sáng đó.

Đợi tới khi Ninh Nhất Hiền dẫn tất cả mọi người đi khỏi, Thất Hải lại lần nữa nhìn về phía dòng tên của Diệp Viễn, thở dài một tiếng nói: “Diệp Viễn, ngươi chính là hy vọng cuối cùng của Vô Biên giới, mau chóng trưởng thành đi!”

Bên trong không gian truyền thừa, hơi thở của Diệp Viễn ngày một yếu đi.

Chỉ bằng mắt thường thôi cũng thấy nguồn năng lượng dồi dào ấn chứa trong tinh huyết của Chân Long đang dần giết chết Diệp Viễn.

Đúng lúc này, một luồng ý thức mạnh mẽ chợt xâm nhập vào trong thức hải của Diệp Viễn, hoá thành hình dáng của một con Thanh Long!

“Tiểu tử, ngươi lại dám luyện hoá tinh huyết của Chân Long cao quý, vậy thì hãy trả giá cho hành động vô tri này của ngươi đi!”

Thanh Long trong thức hải của Diệp Viễn vô cùng hung hăng.

Mặc dù lúc này Diệp Viễn đau đến chết đi sống lại, nhưng dưới tâm cảnh Tâm Lặng Như Nước, hắn vẫn giữ được ý thức của bản thân.

“Trước mặt bổn thiếu mà ngươi lại dám tự nhận mình là cao quý?” Diệp Viễn lạnh lùng đáp lại.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK