Dây trói thần uốn lượn, bao quanh toàn bộ Nguyên Từ Thần Sơn.
Cao Nguyên vui mừng, vận chuyển nguyên lực toàn thân, ra sức lôi kéo.
Trong lòng hắn tràn đầy hy vọng, dựa vào thần nguyên của hắn cộng thêm lực đạo Thiên Thần Huyền Bảo dây trói thần này, tuyệt đối có thể kéo được Nguyên Từ Thần Sơn qua.
Nhưng mà một khắc sau, hắn chỉ cảm thấy một cỗ lực đạo to lớn truyền đến.
Nguyên Từ Thần Sơn không nhúc nhích tí nào, mà bởi vì hắn dùng sức quá mạnh, trực tiếp bị kéo bay về phía Nguyên Từ Thần Sơn.
“Phốc!”
Lần này, dùng sức quá mạnh, kéo hắn đi tới gần hơn, trong nháy mắt, lực trường khủng bố ép hắn vỡ nát, phun ra một ngụm máu tươi.
Vốn dĩ, thương thế của Cao Nguyên đã không nhẹ, bây giờ vết thương lại càng thêm nghiêm trọng.
Cũng may khoảng cách hắn bay không quá xa, không đến mức để cho ba người thoát khỏi sự khống chế.
“Ha ha ha…, ta tưởng bản lĩnh ngươi có bao lớn! Náo nửa ngày, cũng chỉ là giỏ tre múc nước, công dã tràng!” Tạp Tác cười như điên nói.
Tống Ngọc chịu thiệt lớn nhất, đã vô cùng hận Cao Nguyên, cũng cười gằn nói: “Ngu xuẩn chính là ngu xuẩn! Trọng lượng của Nguyên Từ Thần Sơn là bậc nào, không luyện hóa nó, ai cũng đừng nghĩ muốn đưa nó đi! Cho dù mười người như ngươi, cũng không kéo nhúc nhích được trọng bảo này!”
Cao Nguyên chật vật đứng lên, cảm giác lục phủ ngũ tạng đảo lộn, đầu khớp xương muốn đứt đoạn.
Lực trường ở đây quá mạnh, hắn không dám dừng lại quá lâu, muốn nghĩ biện pháp lui ra ngoài.
Đối mặt với sự trào phúng của ba người, Cao Nguyên cũng không thèm quan tâm.
Bây giờ, hắn nắm giữ ưu thế, căn bản không sợ ba người này.
Dây trói thần đã tuột khỏi tay, Cao Nguyên đang định triệu trở về, bỗng nhiên ánh mắt ngưng lại!
Đột nhiên, một bóng người xuất hiện, cản hướng trở về của dây trói thần.
“Vụt!”
Dây trói thần lóe lên một cái rồi biến mất, trực tiếp không thấy tung tích!
Cao Nguyên vô cùng cả kinh, hắn liều mạng cảm ứng dây trói thần, điên cuồng thúc động pháp quyết, cố gắng triệu dây trói thần về.
Nhưng mà dây trói thần giống như là trâu xuống biển, không cảm ứng được một chút nào.
“Sợi dây này nhìn không tệ, ta thu.” Người kia nhìn Cao Nguyên, cười nhạt nói.
Cao Nguyên trợn to hai mắt, không dám tin, phẫn nộ quát: “Diệp Viễn, trả dây trói thần lại cho ta, nếu không lão phu khiến ngươi chết không có chỗ chôn thân!”
Diệp Viễn nhìn hắn giống như nhìn tên ngốc, cười nói: “Đầu óc ngươi bị hỏng rồi hả? Tiểu gia ta đoạt đồ vật của ngươi, ngươi còn muốn đòi lại?”
Ba người Tạp Tác đột nhiên thấy Diệp Viễn xuất hiện, sốc đến không nói được câu nào.
Đặc biệt là Tạp Tác, trên mặt là biểu cảm giống như gặp quỷ.
Hắn hiểu rõ uy lực một chưởng kia của mình, đừng nói là một Quy Khư Cảnh, cho dù là cường giả trung kỳ Thần Quân, cũng chết đến xương cũng không còn.
Nhưng mà bây giờ, Diệp Viễn lại không bị thương chút nào xuất hiện trước mặt hắn!
“Đây… sao có thể? Vì sao… vì sao hắn không bị sao cả?” Vẻ mặt Tạp Tác chấn kinh nói.
“Tiểu tử này, quá tà môn rồi! Vừa rồi cũng không biết hắn dùng thủ đoạn gì, lại có thể trực tiếp nuốt trọn dây trói thần!” Sắc mặt Tống Ngọc khó coi nói.
“Không đúng! Dựa vào thực lực của hắn, sao có thể đứng ở chỗ cách ngọn núi hai trăm trượng?” Lôi Nghị trầm giọng nói.
Tống Ngọc biến sắc, trong lòng có loại dự cảm không tốt, trầm giọng nói: “Lực trường này đủ để vượt qua pháp tắc không gian, mặc dù hắn lĩnh ngộ được hai tầng pháp tắc không gian, nhưng cũng không thể xuất hiện được ở nơi này! Tiểu tử này, rốt cuộc còn có thủ đoạn gì nữa?”
Bỗng nhiên, Tạp Tác nghĩ đến khả năng nào đó, kinh hô: “Mục tiêu của tiểu tử này không phải là Nguyên Từ Thần Sơn?”
Lúc này, đột nhiên Diệp Viễn quay đầu nhìn về phía Tạp Tác, cười nói: “Chúc mừng ngươi, trả lời đúng rồi! Lúc đầu, ta cũng không có hứng thú quá lớn với Nguyên Từ Thần Sơn này, nhưng mà nếu như các ngươi đều đã không lấy được vậy thì tiểu gia ta miễn cưỡng nhận lấy rồi.”
Lời này vừa nói ra, sắc mặt ba người chợt biến.
Vẻ mặt Tống Ngọc hoài nghi nói: “Không thể nào! Chút thực lực đấy của ngươi, sẽ bị lực trường ép thành bánh thịt!”
Hai người khác không nói gì, nhưng mà biểu cảm trên mặt bọn họ hiển nhiên là có cùng suy nghĩ với Tống Ngọc.
Diệp Viễn cười nói: “Ồ? Thật sao? Không thử một chút thì sao biết được?”
Nói xong, Diệp Viễn chậm rãi đi về phía Nguyên Từ Thần Sơn.
Bốn người nhìn Diệp Viễn, trong mắt đầy vẻ chấn kinh.
Ở trong lực trường cường đại như vậy, Diệp Viễn lại nhàn nhã dạo bước giống như là không tồn tại một chút áp lực nào.
Phải biết là, cho dù là ba người Tạp Tác lúc đi tới hai trăm trượng, cũng đã phải chịu áp lực rất lớn, bước đi hết sức khó khăn.
Còn về Cao Nguyên, thì càng không cần phải nói.
Hắn đi vào khu vực ba trăm trượng, đoán chừng cũng sẽ bị ép thành thịt vụn.
“Không thể nào! Không thể nào! Vì sao… vì sao hắn có thể ngăn cản lực trường kinh khủng như vậy?” Tạp Tác cả kinh nói.
Sắc mặt Tống Ngọc không ngừng biến đổi, cắn răng nói: “Trên người tiểu tử này có quá nhiều bí mật, thủ đoạn xuất hiện liên tiếp, căn bản khó lòng phòng bị! Ai có thể ngờ được, hắn lại là người cười đến cuối cùng?”
Sắc mặt Lôi Nghị vô cùng khó coi, hừ lạnh nói: “Ai là người cười đến cuối cùng còn chưa biết đâu! Bây giờ khoảng cách chẳng qua mới hai trăm trượng, càng đến gần Nguyên Từ Thần Sơn, lực trường sẽ càng đáng sợ, ta không tin hắn có thể đi tới cuối cùng!”
Hai người khác nghe thấy cũng âm thầm gật đầu.
Lôi Nghị nói không sai, bọn họ đi đến khoảng cách tám mươi trượng, cũng đã nặng như núi cao đè xuống, gần Nguyên Từ Thần Sơn, lực trường nhất định là khủng bố đến khó có thể tưởng tượng được.
Bọn họ cũng không tin, Diệp Viễn có tiếp tục đi tới như thế này.
Bốn người mắt lớn trừng mắt nhỏ, cứ như thế đứng nhìn Diệp Viễn từ từ đi tới.
Hai trăm trượng, một trăm năm mươi trượng, tám mươi trượng!
Tốc độ Diệp Viễn đi rất đều, một lúc sau, đã sánh ngang với ba người Tống Ngọc.
Ba người nhìn Diệp Viễn ung dung đi tới khoảng cách tám mươi trượng, trong lòng đã chìm xuống đáy cốc.
“Không được, tuyệt đối không thể tặng cơ duyên này cho tiểu tử này như vậy! Nếu không, tiểu tử này sẽ như hổ thêm cánh!”
Áp lực mà Diệp Viễn mang đến cho hắn thật sự quá lớn.
Lúc này, cảnh giới Thiên Thần gì, căn bản không dùng được!
Diệp Viễn đi qua bên cạnh ba người, ánh mắt nhàn nhạt liếc Tạp Tác một cái, cười nói: “Người cứ chờ đó, món nợ của chúng ta, cũng nên tính một chút!”
Tạp Tác bị Diệp Viễn nhìn chằm chằm đến mức trong lòng cảm thấy hoảng sợ, tiểu tử này, thế mà lại đang uy hiếp mình!
Có điều, bây giờ hắn cũng không lo lắng Diệp Viễn sẽ giết hắn, mặc dù thực lực của Diệp Viễn có thể so với Thần Quân tầng một, nhưng mà thực lực này đối với hắn mà nói vẫn là quá yếu.
Dựa vào độ mạnh mẽ của cơ thể hắn, cho dù đứng ở đó cho Thần Quân tầng một đánh, thì cũng không thể khiến hắn động đậy chút nào.
Diệp Viễn và Cao Nguyên giống nhau, vốn dĩ Cao Nguyên chính là cường giả nửa bậc Thiên Thần, mặc dù cảnh giới của hắn bị áp chế, nhưng mà lực tấn công vẫn hết sức cường đại, có uy hiếp rất lớn đối với ba người.
Nhưng mà nói cho cùng Diệp Viễn vẫn chỉ là một võ giả Quy Khư Cảnh.
Diệp Viễn cũng hiểu điều này của mình, cho nên hắn cũng không có động thủ.
“Tiểu tử, ngươi đừng có đắc ý! Chờ lão phu thoát được, điều đầu tiên làm sẽ là giết ngươi!” Tạp Tác cắn răng nghiến lợi nói.
Diệp Viễn cười nói: “Nếu như ngươi thật sự có thể giết chết ta, ta còn có thể đứng ở chỗ này sao? Cho nên, ngươi tốt nhất là cầu khấn một chút đi, cầu khấn ta phát triển chậm một chút. Như thế thì ngươi còn có thể sống lâu thêm ít thời gian.”