Đan dược mà Diệp Viễn định luyện chế có tên là Ngũ Uẩn Cổ Linh Yêu Đan, yêu đan cấp năm hạ phẩm!
Diệp Viễn muốn luyện chê’ ra loại đan dược này, nhất định cần phải bỏ ra cái giá không nhỏ.
Độ khó trong luyện chế đan dược cấp năm đương nhiên vượt xa hơn hẳn so với những đan dược trước kia hắn luyện chế. Huống hồ đan phương này của Diệp Viễn cũng đâu có cái nào dễ luyện chế ra đâu.
Thực ra giữa Diệp Viễn và Ngọc Hĩnh chẳng có mối quan hệ gì, thế nhưng tới cuối cùng Diệp Viễn vẫn quyết định giúp nàng luyện chế ra Ngũ Uẩn Cổ Linh Yêu Đan.
Đúng như Ngọc Hoan nói, Ngọc Diện Tiên Hồ là tộc rất dễ nói chuyện, bằng không đổi lại là tộc khác, e rằng hắn không dễ dàng qua cửa được như vậy.
Hơn nữa nếu Diệp Viễn vẫn còn muốn tiếp tục ớ lại Thần Cấm Yêu Vực, nhất định phải dựa vào một thế lực, bằng không với thân phận nhân loại của hắn rất dễ trở thành chuột qua đường.
Cũng không rõ trong Thần Cấm Yêu Vực này có những thứ gì, nhưng lại có sự tồn tại của cường giả cấp sáu ở đây!
Hơn nữa dựa vào tình hình hiện tại lúc này có thể thấy, cường giá cấp sáu không đơn giản chỉ có một hai người.
Sau khi suy nghĩ kỹ một hồi, Diệp Viễn vẫn quyết định luyện chế Ngũ Uẩn Cổ Linh Yêu Đan.
Đương nhiên, trong đó cũng có công lao không nhỏ của tiểu nha đầu ngây thơ Ngọc Thư kia nữa.
Sau khi Diệp Viễn bế quan, hắn dành thời gian đầu để luyện chế đan dược Thiên Hải Tăng Nguyên Đan cấp bốn.
Trên đường tới đây, Diệp Viễn vẫn còn dự trữ không ít linh dược cấp bốn. Dựa vào chỗ dược liệu trong tay, hắn thừa sức luyện chế ra một ít Thiên Hải Tăng Nguyên Đan.
Diệp Viễn định sử dụng thời gian mười ngày để đột phá lên Hồn Hải tầng hai.
Tuy rằng nguyên lực hiện tại của hắn đã nhiều hơn rất nhiều so với võ giả bình thường thế nhưng vẫn chưa đủ sức đế luyện chế ra đan dược cấp năm, cho nên có thể nâng cao được chút cảnh giới nào thì hay chút ấy.
Sau mười ngày, dưới sự hỗ trợ của Thiên Hải Tăng Nguyên Đan, cuối cùng Diệp Viễn cũng đã đột phá lên Hồn Hải Cảnh tầng hai!
Đúng lúc này, linh dược mà Diệp Viễn cần đã được Ngọc Hoan đích thân mang tới.
“Đây đều là linh dược cấp năm, ngươi có thể luyện chế ra được đan dược không?” Ngọc Hoan hoài nghi nói.
“Nếu bà không tin ta thì có thể mang đi luôn, bà tưởng rằng ta thích giúp bà luyện đan dược sao?” Diệp Viễn không chút khách khí đáp lại.
Ngọc Hoan nghe vậy tức thì như muốn ngừng thở, bà ta vốn là lão tổ của tộc Ngọc Diện Tiên Hồ, chưa bao giờ cỏ người từng dùng những lời lẽ như vậy nói chuyện với bà.
Nhưng tên tiểu tử trước mặt bà lúc này, lại dám nổi đoá với bà, lại muốn bà phải cầu xin hắn, thật hết cách với hắn.
Sự bực dọc trong lòng bà ta cũng có thể tưởng tượng được.
“Được rồi, chuyện này trông cậy hết vào ngươi. Nếu như thật sự có thể điều trị khỏi cho Hĩnh Nhi, ngươi chính là khách quý của tộc Ngọc Diện Tiên Hồ chúng ta! Ngươi có yêu cầu gì thì cứ nói.” Ngọc Hoan thoả hiệp nói.
Diệp Viễn lại xua tay nói: “Ta cũng không có yêu cầu gì khác, chỉ cần bà không nhốt nửa đời còn lại của ta trong lao ngục là được!”
Ngọc Hoan có chút lúng túng, bà phát hiện mình và hắn không thể nói chuyện được với nhau nên bỏ đi luôn.
Diệp Viễn nhận lấy số linh dược kia, sau đó tiếp tục bế quan. Hắn lấy ra Tứ Phương Đỉnh, sau khi chuẩn bị xong hết mọi thứ, bắt đầu luyện chế Ngũ Uẩn Cổ Linh Yêu Đan.
Nhưng trước khi bắt tay vào việc, hắn thả Tiêu Như Yên và Nhậm Đông ra.
Diệp Viễn trước giờ không bao giờ che giấu điều gì với đồ đệ của mình. Việc luyện đan nhất định phải để bọn họ học hỏi một chút.
“Ta sẽ luyện chế Ngũ Uẩn Cổ Linh Yêu Đan, các ngươi nhìn kỹ.” Diệp Viễn lãnh đạm nói.
Tiêu Như Yêu và Nhậm Đông nhìn nhau, cảm thấy vô cùng kỳ lạ.
Không phải đấy chứ, sư phụ của bọn họ mới chỉ là Đan Vương sơ cấp nhưng lại muốn điều chế đan dược cấp năm?