Mục lục
Tuyệt Thế Dược Thần - Diệp Viễn (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sắc mặt trưởng lão lạnh lẽo, nói: “Đừng cho mặt mà không muốn mặt! Hữu dụng với ngươi thì liên quan cái rắm gì đến ta, đến cùng là ngươi giao, hay là không giao?”

Trong khi nói chuyện, trưởng lão kia liền phóng thích ra uy áp của Hóa Hải Cảnh, giống như một lời không hợp lập tức muốn động thủ.

Nghiên Nhi lại cười lạnh nói: “Thật đúng là hổ xuống đồng bằng bị chó khinh, loại a miêu a cẩu gì cũng dám khi dễ người! Hỏm nay ta không giao, ngươi có thể thế nào ?”

Nghiên Nhi đang muốn động thủ, lại bị nữ tử xấu xí kéo lại.

“Trong nhóm người vừa rồi có người quay trở lại, khoan động thủ đã.” Nữ tử xấu xí truyền âm nói.

Trưởng lão kia nghe thấy lời của Nghiên Nhi thì ngây người một lúc, sau đó chợt giận quá mà cười nói: “Tốt tốt tốt! Khá khen cho miệng lưỡi bén nhọn! Lão phu tung hoành Nam Vực nhiều năm như vậy, còn là lần đầu tiên bị người nói thành a miêu a cẩu, đợi chút nữa xem ta có xé nát miệng của ngươi hay không!”

Nói xong, trưởng lão kia tụ lên nguyên lực muốn động thủ.

Ngay tại lúc này, chung quanh hẳn bỗng nhiên dâng lên một đám sương mù trắng mịt mờ.

Đám sương mù này tới quá nhanh, trực tiếp vây quanh tất cả mọi người. Trong chớp mắt đã trở nên đưa tay không thấy được năm ngón, vậy thì làm sao thấy được hai nữ tử kia nữa.

Trong lòng trưởng lão kia giật mình, trên tay lại không hề chậm lại, một quả cầu nguyên lực vẫn đánh về phía mà hai nữ tử vừa đứng như cũ.

Đáng tiếc là, hắn không nghe được tiếng kêu thảm thiết từ đối diện truyền đến. Một kích này giống như đá chìm đáy biển, ngay cả cái gợn sóng cũng không có lật ra tới.

Gã trưởng lão đó quay trở lại xem xét, chỗ nào còn có thân ảnh đồng bọn? Bốn phía tất cả đều là sương trắng nồng đậm, cái gì cũng không nhìn thấy.

“Chuyện gì xảy ra? Làm sao bỗng nhiên cái gì cũng không thấy rồi?”

“A! Là ai! Ai đụng ta?”

“Ôi! Ai đá ta?”

Sau lưng truyền đến một trận thanh âm rối bời, hiển nhiên đều bị sương trắng bất thình lình làm cho trở tay không kịp.

Sắc mặt tên trưởng lão trầm xuống, thét dài nói: “Đều đứng im không được động cho ta! Không cần kinh hãi! Đây chỉ là cái khốn trận nho nhỏ, rất dễ dàng phá giải! Dư Phong, ngươi cùng ta hợp lực phá trận!”

“Được.” Cách đó không xa truyền đến giọng nói của một tên trưởng lão Hóa Hải Cảnh khác.

Hai người này đều không hiểu trận pháp, nhưng là thắng ở thực lực cường đại.

Hai người hợp lực đánh loạn về bốn phương tám hướng, sau một khắc đồng hồ, cuối cùng trận pháp cũng buông lỏng, sương mù trắng mịt mờ bắt đầu tiêu tán.

Trưởng lão nhìn quanh bốn phía, hai nữ tử kia đã sớm mất tung ảnh, hắn tức giận vỗ một chưởng lên cây đại thụ bên cạnh, đại thụ kia cứ như vậy gãy đổ xuống đất.

Tên trưởng lão gọi là Dư Phobg kia đi lên trước, nói: “Vương Phàm huynh, huynh nói xem đây có phải là trò quỷ của đám người u Vân tông kia làm ra hay không?”

Vương Phàm trầm mặt nói: “Ta vẫn còn biết những tên hèn nhát của u Vân tông kia, bọn hắn không có khả năng có thể dưới mí mắt hai người chúng ta, bất tri bất giác bố trí một cái khốn trận như vậy!”

Dư Phong cau mày nói: “Nếu không phải người của u Vân tông, vậy đó là ai?”

Vương Phàm nghiến răng nghiến lợi nói: “Không ngờ hai nữ tử này còn có người tiếp ứng, mà lại còn là cao thủ trận đạo! Con vịt tới tay rồi còn bay mất, thật sự là uất ức!”

Dư Phong lại nói: “Mặc dù đẳng cấp của khốn trận không cao, nhưng lại không đơn giản chút nào! Hắn lợi dụng địa lợi, bày ra khốn trận cỡ nhỏ này, lại là trong nháy mắt hội tụ sương mù ở trong núi cho mình dùng. Ta với ngươi tấn công điên cuồng như vậy, lại phải đánh tới một khắc đồng hồ!”

Vương Phàm gật đầu nói: “Tuy thực lực của người này không mạnh, nhưng tạo nghệ trận đạo lại không thể khinh thường! Nếu hắn có thực lực Hóa Hải Cảnh, sợ là hôm nay ta với ngươi liền phải táng thân ở đây rồi! Chúng ta đi, quay đầu tiến vào bên trong bí cảnh, ta phải tìm đám u Vân tông xúi quấy kia!”

Chúng đệ tử không khỏi sinh lòng thương hại, đáng thương cho u Vân tông, biến thành dê thế tội cho hai người nữ tử.

Vừa ra khỏi thâm cốc bên trong Vân Mộng Sơn Mạch, ba đạo thân ảnh thấp thoáng mấy cái, sau đó đứng trên một mảnh đất trống.

Ba người này không phải ai khác, chính là Diệp Viễn và hai nữ tử kia.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK