“Không hay rồi, đó là một cái bẫy! Đế Cốt kia, chính là đang chờ có người đi qua!” Sắc mặt Tống Ngọc biến sắc, sợ hãi nói.
Nhưng mà đã không kịp nữa.
Lúc này, Diệp Viễn đang ở vị trí chính giữa khu vực đất trống, dù muốn chạy, cũng căn bản không chạy thoát được.
Trong nháy mắt, Diệp Viễn đã bị đại quân Cốt Ma bao vây lại.
Đại quân Cốt Ma này cũng không giống so với đại quân chiến linh trước đó, thực lực mạnh hơn gấp mười mấy lần.
Hơn nữa quan sát một chút, Tống Ngọc liền phát hiện có vào Cốt Ma trung kỳ Chân Thần Cảnh.
Đội hình bậc này, gần như làm người khác tuyệt vọng.
“Ha ha ha… không ngờ được, thật là không ngờ được! Tiểu tử này, thế mà lại là người đầu tiên rơi vào trong đại quân Cốt Ma. Ta muốn xem xem, lần này tiểu tử này có chết không!”
Đúng lúc này, phía sau Tống Ngọc vang lên một tiếng cười to, chính là đám người Tả Mạc vừa lúc chạy tới nơi.
Nhìn thấy Diệp Viễn một mình rơi vào vòng vây của đại quân Cốt Ma, hắn và Phong Tiếu Thiên quả thực là vui đến nở hoa.
Bên trong đại quân Cốt Ma, Diệp Viễn dù kinh hãi nhưng không loạn.
Tinh La Chiến Kỳ nổ một phát, nhất thời một đám Cốt Ma bị đánh trúng liền nổ tung, cho dù là Chân Thần tầng ba cũng không ngoại lệ.
Bây giờ, dựa vào cường độ thần nguyên của Diệp Viễn, khống chế uy lực của Tinh La Chiến Kỳ đâu chỉ mạnh hơn so với trước kia một bậc, Chân Thần tầng ba căn bản không phải là đối thủ của hắn.
Uy hiếp chân chính, là những Cốt Ma Chân Thần tầng bốn kia.
Có điều, Diệp Viễn cũng không lo lắng, dựa vào hai Thiên Tôn Linh Bảo, cho dù là Chân Thần tầng bốn cũng khó mà đến gần người hắn.
Diệp Viễn không giống với người khác, thần nguyên của hắn vô cùng tinh thuần, năng lực duy trì tác chiến liên tục cực mạnh.
Loại trình độ tiêu hao này, đối với hắn mà nói không tính là gì cả.
Nhưng mà, Tả Mạc và Phong Tiếu Thiên lại không cho là như vậy, nhìn thấy Diệp Viễn thi triển thần uy của Tinh La Chiến Kỳ với cường độ lớn, hắn nhếch miệng cười nhạt.
“Ha, ỷ vào uy lực của linh bảo kéo dài hơi tàn, nhưng mà tiêu hao thần nguyên của linh bảo rất nhiều, ta muốn xem xem, ngươi có thể chống đỡ bao lâu!”
Tả Mạc cười nhạt, làm thế nào cũng không che giấu được vị chua trong giọng nói.
Hai kiện Thiên Tôn Linh Bảo, hắn chính là hết sức đỏ mắt!
“Dựa theo mức độ tiêu hao này của hắn, nhiều nhất là nửa canh giờ, thần nguyên sẽ khô kiệt. Đến lúc đó, hắn chỉ có thể mặc người chém giết.” Phong Tiếu Thiên cũng nói.
Hai người nói tới nói lui, nhưng trong lòng lại khiếp sợ không ít.
Bên người Diệp Viễn có ít nhất năm sáu Cốt Ma Chân Thần tầng bốn, nhưng mà dưới sự vây công của nhiều Cốt Ma như vậy mà Diệp Viễn lại không lộ ra chút dấu hiệu bị thua thiệt nào.
Thực lực bậc này, đủ kinh người.
Phải biết là, lúc Diệp Viễn đối mặt của năm sáu Cốt Ma Chân Thần tầng bốn thì còn phải đồng thời đối phó với vô số Cốt Ma khác!
Tống Ngọc ở một bên, sắc mặt cũng hết sức khó coi.
Đại quân Cốt Ma kia vô cùng vô tận, nhìn mãi không thấy điểm cuối.
Nếu đổi lại là hắn, sợ rằng lúc này đã sớm bị phân thây.
Tả Mạc nhìn Tống Ngọc, cười mà như không cười nói: “Tống Ngọc, không phải ngươi đối đầu sống chết với Diệp Viễn sao? Bây giờ nhìn thấy hắn sắp chết, ngươi nên cao hứng mới đúng.
Tống Ngọc hừ lạnh một tiếng, cắn răng nói với đám người Quách Cảnh Dương: “Mấy người các ngươi, có muốn theo ta xông vào đó không?”
Hồ Phi không nói hai lời, lập tức đáp: “Mạng của ta là Diệp huynh cho, trả lại cho hắn thì thế nào?”
“Diệp huynh trọng tình trọng nghĩa, chúng ta sao có thể ở một bên đứng nhìn? Cùng nhau xông vào đi!” Quách Cảnh Dương nói.
Mã Sướng gật đầu, vẻ mặt dứt khoát nói: “Ta cũng đi.”