Phong Chỉ Nhu tự biết đuối lý, tức giận mà không dám nói gì.
Nhập mật khẩu: 9967
Vào google truy cập web tamlinh247 mới nhập được mật khẩu bạn nhé.
Tuy hơi làm mất thời gian của bạn nhưng đây là cách để chúng mình hạn chế bị copy. Mong bạn thông cảm. Truy cập nhảy hố chấm com để ủng hộ chúng mình nhé.
“Được rồi, bổn tiếu thư sai rồi còn khỏng được sao? Ngươi nam nhi đại trượng phu sẽ không ngay cả điểm độ lượng đều không có, đem thù hận này nhớ cả một đời?”
Trầm mặc một hồi, cuối cùng Phong Chỉ Nhu cũng không chịu nổi yên lặng nói, chỉ là lời xin lỗi của nàng một chút thành ý cũng không có.
“Ta không phải là mang thù, ta là sợ lúc nào đó không chú ý đắc tội với tiểu thư ngươi, ngay cả mạng nhỏ này cũng không còn. Cho nên, chúng ta vẩn nên bảo trì khoảng cách thì tốt hơn.”
Diệp Viền thật có chút sợ Phong Chỉ Nhu, nha đầu này rất tùy hứng, không chừng ngày nào đó lại đâm tới một đao, Diệp Viền cũng không chắc mình lại tránh thoát được hay không.
Diệp Viền thật có chút sợ Phong Chỉ Nhu, nha đầu này rất tùy hứng, không chừng ngày nào đó lại đâm tới một đao, Diệp Viền cũng không chắc mình lại tránh thoát được hay không.
Phong Chỉ Nhu bị Diệp Viễn làm cho tức giận đến nghiến răng, còn chưa có người nào nói VỚI nàng như vậy.
Chỉ cần là nam nhân, mặc kệ địa vị của hẳn cao hay thấp, bần cùng hay phú quý, người nào lại không nghĩ mọi cách đế tiếp cận nàng.
Vậy mà Diệp Viễn lại khác, hắn tránh nàng còn không kịp!
Phong Chỉ Nhu ờ trong vại mật lớn lên, đối với những nam nhân muốn tiếp cận với nàng tương đối cảnh giác. Trước đây cũng có kẻ ở trước mặt nàng ra vẻ cao thâm, tận lực bảo trì khoảng cách, muốn hấp dằn sự chú ý của nàng.
Nhưng nàng có thế cảm giác được, Diệp Viễn thật sự ngại nàng phiền phức, không muốn tiếp xúc với nàng, điều này khiến nàng vô cùng có cảm giác thất bại.
“Hừ, ngươi muốn thế nào thì tùy ngươi, có điều ngươi nói ta nghe vì sao ta lại không thông qua khảo hạch!” Kỳ thực đây mới là điều Phong Chỉ Nhu muốn biết.
“Ta vì sao phải nói cho ngươi biết!” Diệp Viền trợn trắng mắt, hắn còn chưa có gặp qua người muốn thỉnh giáo lại thỉnh giáo như vậy.
“Hừ hừ! Ngươi nếu không nói
cho ta biết, ta liền.” Phong Chỉ
Nhu uy hiếp nhìn Diệp Viễn, đưa tay làm một cái động tác cắt cổ, Diệp Viễn nhìn mà cổ phát lạnh.
Diệp Viễn chán nản, mặc cho hắn là cái gì đan đế chuyến thế, thần vương hóa thân, hiện giờ cũng chỉ là một cái Nguyên Khí tầng bốn cỏn con.
Không cần nghi ngờ, chiêu này của Phong Chỉ Nhu đơn giản nhất, trực tiếp nhất, cũng là hữu hiệu nhất.
Diệp Viền biết nha đầu kia lúc tùy hứng lên thì không phải là người, thực sự chọc cho nàng nóng nảy lên thỉ bản thân sẽ lại phải nhận một đao.
Hắn còn muốn giữ lại một thân hữu dụng đế báo thù, cũng không muốn chết một cách không rõ ràng như vậy.
“Được rồi, ngươi thẳng!” Diệp Viễn bất đắc dĩ nói
Phong Chỉ Nhu lần đầu tiên lấy lại mặt mũi trước Diệp Viễn, cả người đều cảm thấy thần thanh khí sảng, lộ ra nụ cười đắc ý.
Quả nhiên vẫn là chiêu này hữu dụng!
Diệp Viễn bất đắc dĩ truyền âm nói: “Cái ngươi tu luyện là công pháp chí dương chí cương đúng không?”
“A, sao ngươi lại biết?” Phong Chỉ Nhu kinh ngạc.
“Quả nhiên! Một nữ hài tử, luyện cái gì mà công pháp chí dương chí cương? Thật sự là ngu ngốc!” Diệp Viễn một trận khinh bỉ.
“Miệng của ngươi lẽ nào không thể nói câu dề nghe hơn chút?”
“Vậy cũng phải xem là nói với ai! Ngươi ngu ngốc như vậy, không chửi ngươi còn thấy có lỗi với ngươi! Nữ hài tử trời sinh âm nhu, cùng công pháp chí dương chí cương vốn là tương khắc, ngươi thế mà lại lựa chọn công pháp này, không phải ngu ngốc thì là cái gì?”
Hừ! Vậy thì thế nào?
“Ngươi là muốn nói ngươi dù sao cũng đứng thứ ba Võ bảng đúng không?” Diệp Viễn không chút lưu tình đánh gãy sự khoe khoang của Phong Chỉ Nhu, cười lạnh nói: