Mục lục
Tuyệt Thế Dược Thần - Diệp Viễn (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mạnh Quảng bỗng nhiên cảm giác phía dưới lỗ mũi của mình dường như hơi ướt nhơn nhớt. Vừa duỗi tay lau một cái, không ngờ là đang chảy máu mũi.

Nữ nhân xinh đẹp kia ngay cả trong từng động tác di chuyển, cũng mang theo vẻ mị hoặc quá đà.

Bằng chút đạo hạnh này của hắn, làm sao mà có thể chống đỡ lại được?

“Hừ!”

Diệp Viễn hừ lạnh một tiếng. Mạnh Quảng không khỏi giật mình một cái, lúc này mới hoàn toàn bừng tỉnh, không dám lại nhìn về phía nữ nhân đó nữa.

Mạnh Quảng thầm kinh hãi trong lòng, nói thầm nữ nhân này thật đúng là quá lợi hại. Nàng ta rõ ràng không sử dụng thuật pháp mị hoặc với mình, thế nhưng mình… lại bất ngờ trúng chiêu mà chẳng hay biết gì!

Lại nhìn về phía Diệp Viễn, vẫn là dáng vẻ khí định thần nhàn như cũ. Đúng là không hề bị mị hoặc cho dù là nửa điểm.

Quả nhiên không hổ là Lăng Thiên Thần Vương. Chỉ riêng cái khả năng trấn định này thôi đã là điều mà người bình thường khó có thể bì kịp.

“Sự hầu hạ của ngươi, bổn thiếu thật không chịu được. Khẩu vị của bổn thiếu còn chưa nặng đến mức như vậy, cần tìm một đoá tà hoa để dập lửa.” Diệp Viễn chế nhạo nói.

Mỹ phụ xinh đẹp trước mắt này đương nhiên chính là Thánh Mẫu Ma Hoa!

Diệp Viễn dù có nằm mơ cũng không nghĩ tới, không ngờ lại đụng phải loại ma vật thế này ở ngay cái cứ điểm này.

Cái nhiệm vụ ban đầu bị hắn cho rằng là đơn giản. Bây giờ xem ra, đúng là không hề đơn giản chút nào cả!

Bị Diệp Viễn trêu chọc một trận, Thánh Mẫu Ma Hoa lại không hề bực tức chút nào, tươi cười để lộ núm đồng tiền như hoa nói: “Ôi chao, tỷ tỷ có tên, gọi là Nguyệt Cơ, cũng không phải là loại tà hoa gì cả. Vào lần trước, chính là đệ đã làm cho tỷ tỷ thoải mái đến sống đi chết lại. Ngay lúc này, cũng không thể để đệ chạy được đâu!”

Nghe xong lời này, Mạnh Quảng vốn chẳng biết gì cả bỗng nhiên chững lại, vẻ mặt khiếp sợ mà nhìn về phía Diệp Viễn.

Lời này… thật đúng là ái muội quá!

Không hổ là Lăng Thiên Thần Vương, được lắm!

“Đúng vậy, tiếc là không đùa chết được nhà ngươi. Bằng không… đã không có nhiều chuyện như vậy.” Diệp Viễn vẻ mặt tiếc nuối nói.

“Hì hì, cái thằng nhóc này đúng là thú vị thật. Ngay cả Tuyệt Thiên ở thời kỳ cường thịnh năm đó cũng không thể giết chết được tỷ tỷ. Một cái kiếm sứt mẻ mà thôi. Thật đúng là nghĩ có thể giết được tỷ tỷ cơ à?” Nguyệt Cơ cười đến mức như cành hoa run rẩy, mị hoặc muôn vàn.

Sắc mặt Diệp Viễn hơi trầm xuống, nói: “Có vẻ như Khiếu Nguyệt Tông tuyển nhận tân đệ tử, hẳn chính là vì ngươi có đúng không?”

“Đúng đó. Nhưng mà tỷ tỷ đã nhìn ra, bọn họ mà so với đệ thì còn kém xa! Thế nào, chỉ cần đệ mà gật đầu một cái, tỷ tỷ… chính là của đệ.”

“Xem ra ngươi khôi phục không tồi. Nếu đã gặp phải, vậy thì lại cho nhà ngươi nằm thêm mấy năm nữa vậy!”

Ánh mắt của Diệp Viễn lạnh lùng. Bỗng xuất Tru Tà Kiếm ra, một kiếm đã chém tới ngay trước mặt Nguyệt Cơ.

“Keng!”

Một kiếm của Diệp Viễn, nào ngờ đã bị Nguyệt Cơ bắt ngay chỉ bằng một tay!

“Hì hì, đệ đệ, sao mà đệ không hiểu thế nào là thương hương tiếc ngọc. Tỷ tỷ một lòng một dạ với đệ, sao mà đệ lại đối xử như thế với tỷ tỷ?”

Diệp Viễn bất ngờ biến sắc. Tru Tà Kiếm cứ giống như là bị vòng sắt kẹp lấy, không ngờ lại không nhổ ra được!

Lần đầu tiên hắn gặp được tình huống này!

Thực lực của Nguyệt Cơ, xem ra đã khôi phục không ít. Thật là đáng sợ!

"Ài, đệ đệ này, dường như đệ hơi bị ngoài ý muốn đó! Hì hì, ngày đó chỉ là bởi vì thương nặng nguyên khí cho nên mới chơi chơi với bọn đệ mà thôi. Thực lực chân chính của tỷ tỷ, cho dù ngay cả cái tên lỗ mũi trâu Tuyệt Thiên kia cũng phải kiêng kịy ba phần.”

Nguyệt Cơ cười lộ núm đồng tiền như hoa, trên tay lại đột nhiên mọc ra dây leo lao về phía chỗ Diệp Viễn đứng mà quấn quanh.

Ánh mắt của Diệp Viễn đọng lại, Tru Tà Kiễm bỗng nhiên trở nên rất nóng.

“Xèo…”

Không ngờ ngọn lửa đáng sợ lại phản phệ trở về, thiêu qua phía bản thể của Nguyệt Cơ.

Tịnh Đàn Thánh Hỏa, có thể thiêu vạn vật trong thiên địa!

Tiểu Hoả biết tu luyện, thần tiên cũng khó chắn!

Từ khi Tiểu Hoả tu luyện Linh Chá Cửu Dương Thần Quyết, một thân thực lực đã trở nên sâu không lường được.

Uy lực hiện tại của Tịnh Đàn Thánh Hỏa cực kỳ đáng sợ.

Cuối cùng trong mắt Nguyệt Cơ cũng xuất hiện vẻ kinh ngạc.

Nàng ta không tự chủ được mà buông lỏng Tru Tà Kiếm ra, một đám ma khí dâng lên ra ngoài, cùng nhào đến hoà với Tịnh Đàn Thánh Hỏa.

Sau một hồi run rẩy, rốt cuộc vẫn dập tắt được Tịnh Đàn Thánh Hỏa.

“Đệ đệ thật đúng là khiến người ta phải kinh ngạc. Bây giờ mới qua bao nhiêu lâu không gặp nhau, không ngờ thực lực đã đạt được đến mức như thế. Theo cái nhìn của tỷ tỷ, thiên phú của đệ, chỉ e là còn yêu nghiệt hơn cả Tuyệt Thiên năm đó đấy!” Vẻ mặt mị hoặc trên mặt Nguyệt Cơ đã tan đi ít nhiều, rốt cuộc đã đứng đắn hơn một chút.

Thực lực của Diệp Viễn tiến bộ quá nhanh, khiến nàng ta vô cùng kinh ngạc.

Tính thời gian từ trận chiến ở Vạn Cổ Dược Viên kia cũng mới chỉ qua thời gian hai năm mà thôi.

Nguyệt Cơ vẫn nhớ rõ ràng lúc đó Diệp Viễn vẫn là một tên gà mờ lóc cóc.

Thực lực hiện tại còn mạnh hơn lúc đó gấp một trăm lần!

Sau khi tán thưởng thì Nguyệt Cơ lại thở dài, phong tình vạn chủng nói: “Đáng tiếc quá, đệ đệ, đệ sinh không gặp thời. Thiên đạo hao tổn, đệ không có cách nào tiến vào Thần Cảnh thì sẽ vĩnh viễn không phải đối thủ của tỷ tỷ đâu.”

“Lắm lời vừa thôi chứ! Đánh thắng được không phải đánh thử thì mới biết được!”

Diệp Viễn cầm thanh trường kiếm xông lên, đánh cận chiến với Nguyệt Cơ.

Nguyệt Cơ không hổ là Thánh Mẫu của Ma tộc, thực lực trong người thật sự là ngay cả quỷ thần cũng khó lường được.

Từ lúc Diệp Viễn lĩnh ngộ Kiếm Chi Lãnh Vực tới nay, gần như là luôn luôn thuận lợi.

Nhưng mà ở trước mặt Nguyệt Cơ, hắn không thể có được chút lợi thế nào.

Hơn nữa, Nguyệt Cơ vẫn giữ dáng vẻ trấn định như cũ, dường như có vẻ là chưa dốc hết toàn bộ sức lực ra.

Diệp Viễn biết, Nguyệt Cơ cũng còn chưa khôi phục đến trạng thái mạnh nhất. Nếu không e là Ma tộc đã sớm đã không kìm nén được.

Nhưng dù vậy, thực lực của Nguyệt Cơ cũng đã khiến cho người ta nhìn hoa hết cả mắt.

Càng khiến cho Diệp Viễn kinh hãi chính là, Tru Tà Kiếm sắc bén như thế, không ngờ Nguyệt Cơ dám đón đỡ bằng tay không.

Thân thể của người đàn bà này, rốt cuộc là mạnh mẽ đến mức nào chứ?

“Hì hì, đệ đệ, đệ còn chưa lấy ra toàn bộ thực lực à. Đánh tiếp như vậy có ý nghĩa gì? Tuy rằng đệ đã lĩnh ngộ Kiếm Chi Lãnh Vực. Nhưng mà không có sự tăng lên của cảnh giới, vẫn là yếu đến mức không thể làm gì được như cũ đó! Nếu đệ không nỡ thể hiện bản lĩnh thật sự ra, vậy thì tỷ tỷ cần phải ra tay rồi.”

Hiển nhiên Nguyệt Cơ vẫn có dư sức. Lúc này, bỗng nhiên nàng bùng nổ ma khí, mười ngón tay đột nhiên dài ra, gai nhọn sắc bén nhô ra bất ngờ đánh về phía Diệp Viễn!

Ánh mắt Diệp Viễn đọng lại, bóng người chợt biến mất.

Đại Na Di!

Nhưng mà, dường như Nguyệt Cơ nhìn thấu động tác của Diệp Viễn. Bóng dáng cử động ngay, đi thẳng ngay tới giữa không trung.

Gai nhọn chĩa ra dài thêm!

“Phụt!”

Tiếng gai nhọn đâm vào thịt truyền ra tới. Sau đó, từng giọt máu tươi chảy ra từ trong hư không.

Thân hình của Diệp Viễn hiện ra bên ngoài, không ngờ lại có hai cây gai đâm mạnh, xuyên thấu ngay qua ngực Diệp Viễn!

“Hì hì, Đại Na Di cũng được đấy, chỉ tiếc… vô dụng với tỷ tỷ ta!” Nguyệt Cơ đắc ý cười nói.

“Tí tách! Tí tách!”

Máu tươi theo gai sắc phun trào như suối, đã làm trọng thương Diệp Viễn.

Diệp Viễn không lường trước được rằng, không ngờ ngay cả thuật Đại Na Di cũng mất đi hiệu lực trước mặt Nguyệt Cơ!

Trong lúc đột nhiên không kịp phòng ngừa, Diệp Viễn bị xuyên hai cái lỗ thủng trên ngực.

Tru Tà Kiếm, Kiếm Chi Lãnh Vực, Đại Na Di!

Những thứ đó trong dĩ vãng từng là át chủ bài của Diệp Viễn, không ngờ lại yếu ớt như vậy ở trước mặt Nguyệt Cơ.

“Ầm!”

Tịnh Đàn Thánh Hỏa đột nhiên bùng nổ, đốt cháy gai nhọn thành hư vô.

Nhưng mà vào lúc ngọn lửa theo gai nhọn đốt về phía trên người Nguyệt Cơ, lại bị ma khí mạnh mẽ dập tắt như cũ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK